Ý Râm Vạn Tuế


Lúc trở về phòng, Tô Lạp tự nhiên lại nhào đến lòng của Dương Dạ trước cả Tây Thi và Trịnh Đán, giống như là đã chờ đợi rất lâu vậy, cúi đầu gào thét, Dương Dạ cười cười sờ soạng đầu của Tô Lạp, không ngờ rằng đúng lúc này xích ấn trên cổ tay trái có phản ứng, làm cho Tô Lạp giống như bị phỏng vậy, kêu lên một tiếng, rồi vọt qua một bên.
"Sư huynh, sao vậy?' Tây Thi và Trịnh Đán cùng đi tới, biểu tình vốn đang cười, nhưng bỗng thấy cảnh tượng như vậy, liền trở nên kỳ quái.
Dương Dạ giơ tay trái lên nhìn, lại nhìn Tô Lạp một cái, khó hiểu lắc đầu.
"Ơ ... ơ ... đau ..." Trong phòng bỗng nhiên truyền ra một âm thanh xa lạ, Dương Dạ, Tây Thi và Trịnh Đán nhìn nhau, ba người không ai mở miệng cả? Trong phòng này, lẽ nào ... Ba người bỗng nhiên chuyển về hướng Tô Lạp ở một bên đang dùng móng vuốt gãi đầu.
"Rất ... rất ... đau ..." Tô Lạp gãi đầu, thoáng gầm gừ, và âm thanh đó rõ ràng là phát ra từ nó.

"Tô Lạp, mày biết nói chuyện?" Dương Dạ vui vẻ đi qua, đưa tay muốn sờ nó.
Tô Lạp kinh khủng nhảy dựng lên, ánh mắt khẩn trương nhìn chằm chằm tay của Dương Dạ. Nhưng âm thanh trong miệng lại biến thành tiếng gầm nhẹ mơ hồ không rõ.
Dương Dạ nhìn thoáng qua Tây Thi và Trịnh Đán một chút, lại nhìn tay của mình, thầm nghĩ : Cái này không phải là có liên quan đến năng lực của mình chứ?
Tây Thi và Trịnh Đán sửng sốt một hồi, bỗng nhiên vui vẻ lên, đồng thời lao về hướng của Tô Lạp, vừa vuốt vừa sờ vừa dụ dỗ. Nhưng mà Tô Lạp sống chết cũng không chịu nói thêm một câu tiếng người nào cả, ánh mắt có vẻ đặc biệt ủy khuất nhìn chằm chằm Dương Dạ, giống như đang nói rằng : Ta không trêu ngươi, ngươi làm gì ta vậy ...
Khi Dương Dạ đang cười to vì thấy bộ dạng ủy khuất của Tô Lạp, thì Tiễn bá gõ cửa đi vào, thần sắc trên mặt có chút khẩn trương, nhìn thoáng qua Tây Thi và Trịnh Đán, sau đó dùng ánh mắt để hỏi Dương Dạ.
Dương Dạ lắc đầu, cười nói : "Tiễn bá nói đi, hai nàng không biết gì đâu"
Tây Thi và Trịnh Đán khó hiểu nhìn nhau, lại nhìn Dương Dạ và Tiễn bá, sau đó thông minh kéo Tô Lạp vào trong phòng.
"Có tin tức gì?" Dương Dạ hỏi Tiễn bá, Tiễn bá ở Dương thị gia tộc lâu rồi, lúc nào cũng tận tụy và cẩn thận, một lòng trung thành, mà mục đích lần này Dương Dạ đến quần đảo kim thạch, cũng chỉ có một mình ông ta biết, cho nên Dương Dạ mới yên tâm chơi đùa vài ngày, bởi vì có rất nhiều chuyện đều giao cho Tiễn bá giải quyết hết rồi.
Tiễn bá đi vào trong phòng, nhỏ giọng nói : "Ở sảnh truyền tin đến, hai anh em Lãnh Thiên Nhai và Lãnh Tịch Dương đã đến"

"Ồ?" Dương Dạ mở to mắt ra : "Tới rồi à? Ha ha, dặn khách sạn không được để lộ, nhất định không được nói rằng chúng ta ở chổ này"
"Đã dặn dò rồi" Tiễn bá gật đầu, thấy trên mặt của Dương Dạ không có biểu tình khác thường nào, không khỏi hỏi : "Đại thiếu gia, tiếp theo chúng ta nên làm gì đây?"
"Làm gì à? Ha ha, hai anh em người ta dùng tiền đến đây nghỉ phép, lẽ nào cản người ta lại?" Dương Dạ tiếp tục cười, sau một hồi quay đầu lại hỏi Tiễn bá : "Ba con nói với con, quần đảo kim thạch là một nửa mạng sống của Dương thị, trên đảo số 2 và số 3 có khu khai thác và thực nghiệm, khẳng định có rất nhiều cảnh vệ trông coi, phải không?"
Tiễn bá nhìn Dương Dạ, sửng sốt một hồi, nhẹ nhàng lắc đầu : "Ài ... Đại thiếu gia, Tiễn bá lại muốn nói vài câu dài dòng rồi, trước đây cậu không hề quan tâm đến bất kỳ chuyện gì của gia tộc cả, nhất là từ sau khi lão gia tái giá, cậu càng ..."
"Đủ rồi! Tiễn bá, chúng ta nói chính sự đi, mấy việc giáo dục tư tưởng đạo đức nhân phẩm ấy để sau hẵng tính nha Tiễn bá" Dương Dạ cười cười : "Như vậy đi, tuy rằng không tác dụng, nhưng mà ông cũng tìm vài người phục vụ có đầu óc lanh lẹ một chút trong khách sạn, đi giám sát hành động của anh em Lãnh Thiên Nhai và Lãnh Tịch Dương nha"
"Không có tác dụng? Đại thiếu gia, cậu không thể coi thường được, cậu đừng quên chúng ta đến quần đảo kim thạch này để làm gì!" Tiễn bá khẩn trương nói : "Cậu không thể đùa giỡn lúc này được! Dương thị gia tộc có thể có được cơ nghiệp của ngày hôm nay, chính là sự nỗ lực của tổ tiên Dương gia, cậu biết không đại thiếu gia, một trăm sáu mươi năm trước, vào tết trung thu rầm rộ, hoàng cung đại tửu lâu được khai trương đại cát, tiền bối Dương thị và các anh em đều rừng rực ý chí làm ăn cả, nhưng ai ngờ khai trương chưa đến nửa tháng, mỗi ngày bị người ta đến quậy phá trung bình ba lần, trong vòng một năm mà chết hơn sáu người ..."
"Được rồi được rồi, Tiễn bá, bây giờ không phải là lúc nói mấy cái này" Dương Dạ vội vàng khoát tay với Tiễn bá : "Ông nói rất đúng, chuyện trước đây của con không cần nói nữa, ông xem bây giờ không phải con đã hoàn toàn thay đổi rồi sao! Ông chỉ cần nói cho con biết có cảnh vệ này nọ hay không, có bao nhiêu người và lực lượng ra sao là đủ rồi"

Tiễn bá bắt đầu nở nụ cười, ông đã chăm sóc cho đại thiếu gia từ nhỏ, xem hắn như là con ruột của mình, thấy Dương Dạ quả thật là càng đổi càng tốt, trong lòng đương nhiên là vui vẻ không ngớt rồi, sau khi cười xong, liền nói : "À, có chứ, đại thiếu gia. Trên đảo số 2 và số 3 đều có cảnh về, nhưng con số cụ thể thì tôi không rõ lắm, đại khái là có sáu bảy trăm người"
"Trên cả hai đảo mà có ít người vậy sao?"
"Ha ha, những cảnh vệ do lão gia thuê này, tùy tiện chọn ra một người thôi cũng có thể làm vệ sĩ cho nguyên thủ quốc gia đấy" Tiễn bá cười nói : "Lão gia thường nói, nhân quý tại tinh bất quỷ tại đa ( nghĩa của nó là ít nhưng có chất còn đỡ hơn nhiều mà vô dụng), ví như tập đoàn công ty lớn của Dương thị gia tộc chúng ta, từng cái ..."
"Được rồi được rồi" Dương Dạ sắp phát điên rồi, bệnh dài dòng của Tiễn bá rốt cục vẫn không thể đổi : "Tiễn bá, ông giúp con liên hệ với người đứng đầu, lãnh đạo hay gì gì đó của những cảnh vệ trên đảo số 2 và số 3, sau đó cho bọn một công cụ có thể liên lạc với bọn họ bất kỳ lúc nào"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui