Dương Dạ đẩy cửa căn phòng ở giữa tẩm cung ra, cái nghênh đón hắn chính là hai cặp mắt đầy nước.
Tây Thi và Trịnh Đán nhìn thấy Dương Dạ bước vào, liền ngây ngẩn cả người ra, trong khoảng thời gian này hai nàng đều rất là bất an lo lắng, bởi vì cùng nhau tiếp nhận sự huấn luyện của Kế Nhiên lão sư, hai tỷ muội đồng môn cùng nhau trải qua phong qua ở Ngô quốc, tình cảm đương nhiên là càng ngày càng tốt rồi, mặc dù đã biết rằng hai nàng cùng thích một người nam nhân, và cũng đã chấp nhận nhau ở mức độ lớn nhất. Nhưng mà đồng thời bị nhốt trong tẩm cung, hiểu rõ được tình cảnh của mình, bắt đầu ý thức được rằng nửa đời sau của mình sẽ phải vượt qua ở chổ này, cũng không còn khả năng được nhìn thấy sư huynh nữa, thanh xuân không còn luôn, tự do cũng không có, tình yêu cũng biến mất, lúc này trên cơ bản đã là bị giam cầm suốt đời rồi. Vì vậy hai người mặt đối mặt, trong lòng hối hận vô cùng, và khóc đến đỏ con mắt.
Dương Dạ đột nhiên xuất hiện, quả thật đã khiến cho Tây Thi và Trịnh Đán kinh ngạc một phen, nước mắt vẫn còn lưng tròng hay là chảy dài trên mặt, nhưng trên mặt đã xuất hiện một nụ cười kinh ngạc, cùng nhau đứng dậy khỏi mép giường kêu lên : "Sư huynh!"
Dương Dạ bước nhanh đến trước mặt của Tây Thi và Trịnh Đán, nhìn trái nhìn phải, vươn cả hai tay ra, ôm lấy hai vị giai nhân vào trong lòng. Tây Thi và Trịnh Đán lập tức ôm chặt lấy người của Dương Dạ, và những giọt nước mắt đau khổ cũng được đổi thành những giọt nước mắt hạnh phúc.
Buông hai mỹ nữ ra, biểu tình của Dương Dạ liền trở nên nghiêm túc, hai tay đỡ lên vai của Tây Thi và Trịnh Đán, nói : "Bây giờ ta muốn mang bọn muội rời đi, rời khỏi chổ này, đến nhà của ta. Nhưng mà, bên đó không có một chút gì giống với bên đây, ta cũng không còn là Phạm Lãi mà các muội biết, ta là Dương Dạ!"
Tây Thi và Trịnh Đán nghe thấy vậy, con mắt chậm rãi mở to ra, lộ vẻ sợ hãi cắn chặt môi dưới, khó tin nhìn Dương Dạ.
"Ta phải về bên ấy. Nhưng ta ... ta không muốn để hai muội cho tên tiện nhân Câu Tiễn. Nhưng ta không thể ép buộc hai muội, đi theo ta hay không là do quyết định của hai muội" Dương Dạ nhẹ nhàng vuốt ve bờ vai của Tây Thi và Trịnh Đán : "Thầy tướng số nói Câu Tiễn có dáng người [nhất tướng công thành vạn cốt khô], ta thấy không sai đâu, các muội đi theo Câu Tiễn không có được ngày lành, phải sống khổ cả đời, đường đi thế nào, các muội tự chọn đi!"
Tây Thi và Trịnh Đán nhìn chằm chằm vào Dương Dạ nửa ngày, không hẹn mà cùng cúi đầu, hai nàng rất mâu thuẫn, khi biết được cái người trước mặt này đột nhiên chính miệng nói ra rằng hắn không phải là hắn, trong lòng hai vị mỹ nữ bỗng nhiên có một cảm giác bị lừa dối, buồn bực và thương cảm.
Dương Dạ nhìn Tây Thi và Trịnh Đán, trong lòng bồn chồn, hắn đang lo rằng hai nàng sẽ không muốn đi theo hắn, dù sao thì bây giờ trong lòng của Dương Dạ, hai vị mỹ nữ này đã không còn là quan hệ sư huynh sư muội tầm thường nữa rồi.
Một lát sau, Tây Thi chợt ngẩng đầu lên, mở to mắt ra nhìn thẳng vào Dương Dạ, gợn nước trong mắt chợt chuyển, hàm răng trắng tuyết khẽ cắn môi dưới, kiên định nói : "Sư huynh, ta đi theo huynh!"
Không cần nhiều lý do, cũng không cần lời hùng hồn. Tây Thi chỉ nói một câu đơn giản, hoàn toàn biểu lộ thái độ và tình ý của mình với Dương Dạ, Dương Dạ lập tức kinh ngạc trong nháy mắt, và trở nên cảm động không ngớt. Vừa mới chịu một sự cảm động của Tây Thi xong, thì một làn sóng cảm động mới lại kéo đến.
"Sư huynh, ta nguyện ý đi theo huynh, cả đời hầu hạ cho huynh!" Sắc mặt của Trịnh Đán đỏ hồng lên, nhưng cách nói chuyện không hề để lộ ra một chút nhu nhược mền yếu nào cả.
Dương Dạ kích động đến nổi hô hấp trở nên gấp gáp, hắn kích động vì bản thân hắn là một cô nhi bình thường mà có thể trải qua nhiều chuyện như vậy, bây giờ tự nhiên gặp được hai cô gái một lòng một dạ với hắn, càng kích động hơn nữa là hắn đã tiếp nhận cái nhiệm vụ kinh hồn khiếp vía của vực chủ, và may mắn hoàn thành nó một cách thuận lợi, đồng thời còn thu được rất nhiều chiến lợi. Đương nhiên, cái kích động nhất chính là : Mẹ nó! Hai vị mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành, phong hoa tuyệt đại tự nhiên đều thuộc về mình, trời cao ơi! Đất dày ơi! Là vị thiên sứ đại tỷ nào đã ình may mắn lớn như vậy!
"Trịnh Đán tỷ tỷ ..." Tây Thi cũng kích động nhìn Trịnh Đán.
Trịnh Đán cười với Tây Thi, quay đầu lại đưa tay nhíu mũi của Dương Dạ, nói : "Sau này huynh không được khi dễ hai tỷ muội bọn ta!"
"Tuyệt đối là không rồi! Ta mang bọn muội đến nhà của ta, cơ bản là xã hội nữ quyền chủ nghĩa!" Dương Dạ hưng phấn nói, nhưng nói đến đây trong đầu bỗng nhớ đến yêu nữ Quân Hinh, trong lòng không khỏi bị ám ảnh.
"Ừ, bọn muội tin tưởng huynh!" Trịnh Đán nghiên đầu lại, cười tủm tỉm nhìn Dương Dạ : "Đi với huynh, hai tỷ muội bọn ta, sống là người của huynh, chết là ... người chết của huynh! Nghiêm túc!"
.............................................
Thật ra thì, mang Tây Thi và Trịnh Đán ra ngoài cung cũng không phải là việc khó gì cả, bởi vì nhờ hai huynh đệ thị vệ tự nguyện hôn mê ngoài cửa phòng, Dương Dạ bước đến nói " ai em sơ ri", xong rồi lột sạch đồ của hai người ra, để cho Tây Thi và Trịnh Đán mặc vào, sau đó mang hai vị sư muội của mình, nghênh ngang đi ra ngoài tẩm cung. Kế tiếp, những thủ vệ ở trạm kiểm soát nào không nhận ra được Phạm Lãi đại nhân hả? Đây chính là công thần lớn nhất vừa trợ giúp Việt vương diệt Ngô quốc! Vì vậy tất cả đều bật đèn xanh, làm cho Dương Dạ dễ dàng mang Tây Thi và Trịnh Đán ra ngoài cửa lớn vương cung.
"Sư huynh, bây giờ chúng ta đi đâu?" Tây Thi chăm chú đi theo phía sau Dương Dạ, nhỏ giọng hỏi.
"Trước đi ra khỏi thành đã, ở đây không an toàn!" Dương Dạ khẩn trương nhìn chăm chú vào xung quanh đường đi, hắn biết trong thành Ngô quốc đều có những nằm vùng của Việt vương an bài cả.
Không ngờ rằng ngay khi tất cả tưởng như thuận lợi một đường, lúc Dương Dạ mang Tây Thi và Trịnh Đán an toàn đi ra đến cửa thành, chuẩn bị đi ra ngoài thành, thì Việt vương Câu Tiễn đột nhiên xuất hiện.
Dương Dạ mang Tây Thi và Trịnh Đán đi, còn hơn mười mét nữa là đến cổng thành rồi, nhưng đột nhiên, ngay trên tường thành, lúc đó bỗng nhiên rực sáng lên, vô số đuốc được đốt sáng lên trong nháy mắt, chiếu sáng cả khu vực bên dưới tường thành.
Dương Dạ hoảng sợ, trong lòng hô lên : Không tốt! Ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên, trên tường thành đã đầy kín người, dẫn đầu là Việt vương Câu Tiễn cùng với Văn Chủng đại phu và hơn mười vị đại thần khác, cùng nhau nhìn về hắn bên dưới tường.
"Phạm Lãi đại phu, sao lại vội vàng ra đi như thế?" Việt vương Câu Tiễn đứng trên tường thành, vẻ mặt mang theo nụ cười hiền lành, nhìn Dương Dạ từ trên cao xuống. Mà Văn Chủng bên cạnh thì mang vẻ hả hê, liếc mắt nhìn về hướng của Dương Dạ.
Phía sau, Tây Thi và Trịnh Đán đã giật mình hoảng sợ, lui thân thể về phía sau Dương Dạ, thu người lại đằng sau lưng hắn để che đi sự kinh hoàng của mình. Dương Dạ nhìn lên trên tường thành một chút, thấy rằng ngoại trừ Việt vương Câu Tiễn, Văn Chủng đại phu và những đại thần có liên quan ra, thì còn có vô số quan binh được vũ trang hạng nặng đang trong tư thế sẵn sàng đón địch.
Dương Dạ quay đầu lại nhìn Tây Thi và Trịnh Đán, ý bảo hai nàng đừng nói gì cả, sau đó ngẩng đầu lên nói : "Đại vương, thần uống hơi nhiều, định mang hai tùy tùng này đi dạo, có chuyện gì thế? Đại vương có việc tìm thần à?"
"Tùy tùng? Hừ!" Việt vương Câu Tiễn vuốt chòm râu của mình, cười ha hả nói : "Để hai vị mỹ nữ xinh đẹp như vậy làm tùy tùng cho Phạm đại phu, xem ra Phạm đại phu còn có diễm phúc hơn quả nhân nữa!"
Dương Dạ sửng sốt, mẹ kiếp! Xem ra Việt vương đã nhìn ra rồi? Hắn ta làm sao mà biết?
Đang buồn bực thì Dương Dạ vô ý nhìn lên tường thành, thấy được mấy tên thủ hạ do Việt vương phái vào Ngô quốc nằm vùng, trong lòng liền hiểu rõ, mình khẳng định đã bị mật báo rồi! Hay rồi, lần này thì không chạy được nữa, thật sự không được thì chỉ có đánh mà thôi! Dương Dạ thầm nghĩ như vậy, tay nắm chặt kiếm, ngẩng đầu lên nhìn về Việt vương Câu Tiễn, hô : "Đại vương! Bây giờ đã như vậy rồi, chúng ta không cần phải đóng kịch nữa! Ta muốn mang Tây Thi và Trịnh Đán rời đi, nể tình công lao ta trợ giúp đại vương thống nhất thiên hạ, đại vương có nguyện ý tha cho chúng ta một con đường sống hay không ..."
Dương Dạ nói xong những lời này, trên cơ bản đã không còn mang hy vọng rồi, chuẩn bị rút kiếm, nhưng không ngờ rằng Câu Tiễn trên tường thành bỗng nhiên cười lớn, nói : "Phạm đại phu nói quá lời! Người là công thần mà! Quả nhân tại sao lại vì hai nữ nhân mà làm khó dễ người? Nếu như Phạm đại phu không muốn ở lại bên cạnh quả nhân, cố ý dẫn hai vị giai nhân rời đi ..." Việt vương nói đến đây, nhìn trái nhìn phải một chút, rồi la lớn : "Vậy quả nhân sẽ suốt đời ghi nhớ cống hiến của Phạm đại phu đối với Việt quốc ta!" Nói xong liền vung tay áo lên : "Người đâu! Mở cổng thành!"
Lời vừa nói ra, tất cả chư vị đại thần bên cạnh đều sửng sốt, và nhìn Việt vương bằng ánh mắt kính phục khen ngợi.
Dương Dạ nghi hoặc nhìn lên tường thành, lẽ nào Câu Tiễn thật sự buông tha ình cùng Tây Thi và Trịnh Đán sao? Khẳng định là đang có âm mưu gì đó!
Nhưng cổng thành chậm rãi mở ra, vệ binh cổng thành cũng chia ra làm hai bên đường, Dương Dạ cảnh giác nhìn bốn phía, mang theo Tây Thi và Trịnh Đán đang run rẩy cả người, cảm giác cực kỳ khó tin, cẩn thận đi ra khỏi cổng thành.
Khi chuẩn bị đi ra cổng thành, Văn Chủng đại phu bỗng nhiên đi từ trên tường thành xuống, đến trước mặt của Dương Dạ, chắp tay nói : "Phạm huynh, huynh thật sự muốn đi sao?"
Dương Dạ trừng mắt nhìn hắn, nhưng cũng giả bộ chắp tay cười nói : "Đúng vậy, ta đương nhiên phải đi, một núi không thể có hai hổ! Ta cảm thấy con người của mình kém hơn Văn Chủng đại nhân, cho nên đành phải mang tất cả công lao ột mình huynh hưởng dụng, ta chỉ muốn những ngày yên tĩnh mà thôi"
"Ài ... Hà tất gì phải vậy, đàn bà thôi mà, cần gì phải từ bỏ tất cả vinh hoa phú quý, tiền đồ sáng lạn của mình! Tại hạ cảm thấy tiếc thay cho Phạm huynh!" Văn Chủng làm ra vẻ lưu luyến không muốn, nhưng trong mắt lại đang cười đắc ý.
"Ha ha, ha ha ha, Văn Chủng lão ca, ta tặng cho huynh một câu nói, coi như là vì tình nghĩa bấy lâu nay của cúng ta" Dương Dạ cũng cười : "Trước đây ta từng đọc trong một cuốn sử, có câu nói rằng : [Phi điểu tẫn, lương cung tàng, giảo thỏ tư, tẩu cẩu phanh]. Lời này tặng cho huynh. Được rồi! Xin chào, sau này chúng ta không gặp lại nữa!"
Nói xong câu đó, Dương Dạ liền kéo Tây Thi, kéo Trịnh Đán, ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra cổng thành, cẩn thận quan sát phía sau, phát hiện ra không có mai p0hu5c, ba người mới yên tâm bước nhanh trong bóng tối.
................................
Trong cửa thành, Văn Chủng nhìn Phạm Lãi đi thật xa, bỗng nhiên nở một nụ cười, thầm nghĩ : Ngu ngốc! Trước khi đi còn muốn hù ta sao? Ngươi cho rằng ta là đầu heo à? Ta khôn như khỉ đấy!
.... Theo ghi chép của sách sử đời sau, vị Văn Chủng đại nhân khôn như khỉ này, sau khi Việt vương Câu Tiễn diệt Ngô quốc không lâu, liền bị mượn cớ giết chết. Vị "khôn như khỉ" này suốt đời không gần nữ sắc, tận lực vì nước vì dân, vì đại nghiệp của Việt quốc, trước khi chết mới ao ước về giấc mộng ôm ấp mỹ nhân, thèm muốn được rời đi như Phạm Lãi đại phu, và trong giây phút tắt thở đã hô to một tiếng : "A lê lu ya!" ... ( What? Liên quan gì? Hô cái này làm chi?)
........................................
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...