Khi Dương Dạ bước lại kéo tay của Tây Thi, thì nàng ta vẫn còn đang ngây dại ra, cùng lúc nàng thấy Dương Dạ vì bảo vệ mình mà liều mạng nên cảm động vạn phần, về phương diện khác, nàng chưa từng biết sư huynh tự nhiên lại có võ công cao như vậy, một mình có thể đánh bại mười mấy thị vệ cao thủ của đối phương.
"Ngơ cái gì vậy? Đi mau!" Lúc Dương Dạ kéo tay của Tây Thi, thì phát hiện ra trong lòng bàn tay của Tây Thì đều là mồ hôi.
"Sư huynh, không ngờ huynh ..." Tây Thi hồi phục tinh thần lại, mặt mang sự kinh ngạc, đưa ánh mắt ái mộ nhìn Dương Dạ.
"Được rồi được rồi! Muốn khen ta thì sau này còn thời gian!" Dương Dạ vội vàng giơ tay lên, ngăn cản Tây Thi lại : "Muội cũng đừng nhìn ta bằng con mắt đó nữa, ánh mắt của muội làm cả người ta nhũn ra mất"
"Sư huynh ... sao huynh ... huynh hôm nay lại trở nên ... trở nên hư quá vậy ..." Khuôn mặt nhợt nhạt của Tây Thi bỗng đỏ lên, cúi đầu, tùy ý để cho Dương Dạ kéo tay, khóe miệng hiện ra một nụ cười nhàn nhạt, đem thân thể nhỏ nhắn nhẹ nhàng hướng đến gần Dương Dạ một chút, rất hiển nhiên, bây giờ nàng đã hoàn toàn xem Dương Dạ trở thành người nam nhân mà mình có thể dựa vào.
Trong lòng Dương Dạ cũng rất sướng! Trước mặt mỹ nữ, giết hơn mười mấy thị vệ, thể hiển uy phong vạn phần ra. Cái cảm giác này đúng là sướng không thể tả được rồi, hơn nữa giờ phút này hắn nhìn Tây Thi, trong lòng bỗng thấy nóng rực. Tối hôm qua khi hắn và Tây Thi cùng nhau làm những mây mưa dông tố, lúc này trong đầu hắn vẫn còn hiện ra một cách mơ hồ, mà phàm là những bằng hữu độc giả không còn thân trai tân đều sẽ như thế cả, nếu có thể có được một đêm với cực phẩm trong lòng ngưỡng mộ, thì ngày hôm sau thậm chí là năm sau, cũng sẽ luôn nhớ mãi về những chi tiết hình ảnh ấn tượng ấy trong đầu, và thường xuyên nhớ lại những chuyện ngày ấy trong đêm hôm ấy và cùng ấy ấy.
Dương Dạ lúc này đang bị lún sau vào cái trạng thái hồi tưởng về những cái ấy, hơn nữa người con gái ngay trước mắt, mị nhãn như nước, cử chỉ phiêu hương, tất cả quả thật đã khiến cho Dương Dạ hầu như quên mất tình cảnh của mình.
"Sư huynh, huynh sao vậy?" Tây Thi thấy Dương Dạ đứng bên cạnh mình, kéo tay mình, nhưng mà không có nhúc nhích gì cả, ánh mắt mê ly, nước miếng thì chảy ra, không khỏi nhẹ giọng dò hỏi.
"Mỹ nữ ... à không phải, sư muội! Tối hôm qua ... chuyện ấy, muội có hối hận không?" Dương Dạ nhìn cô gái Tây Thi đáng yêu ngoan hiền trước mặt, bỗng nhiên có một cảm giác kích động không yêu em là không được.
Tây Thi sửng sốt một chút, vừa cười thẹn lên, nhưng cũng lắc đầu một cách kiên định.
Dương Dạ nhìn thấy Tây Thi, vươn tay ra phía sau ôm lấy lưng của nàng : "Anh nguyện ý tiếp nhận em làm người đàn bà của anh, thành thật nghe theo mệnh lệnh của trời, cùng sống với em cả đời. Vô luận là nghèo khó, ốm đau, bệnh tật, cũng nguyện ý nuôi dưỡng em cả đời, yêu quý em, trân trọng em, tôn trọng em, bảo vệ cho em" Dương Dạ kéo tay Tây Thi đặt lên trước ngực mình, nói : "Em có nguyện ý tiếp nhận anh làm người đàn ông của em, thành thật nghe theo mệnh lệnh của trời, cùng sống với anh cả đời, vô luận là nghèo khó, ốm đau, bệnh tật, cũng nguyện ý thuận theo anh, yêu thương anh, trân trọng anh, tôn trọng anh, bảo vệ cho anh không?"
Tây Thi ngơ ngác nhìn Dương Dạ độc diễn nửa ngày, cuối cùng cũng hiểu hiểu được một chút lời nói của Dương Dạ, mặt đỏ một cách lợi hại, xấu hổ cúi mặt xuống, nhẹ nhàng nói : "Thiếp nguyện ý"
Vì vậy, Dương Dạ ngẩng đầu ưỡn ngực ra, nhẹ nhàng nắm lấy tay của Tây Thi, hai người lao vào ôm nhau, bước chân một cách có tiết tấu về hướng cửa lớn vương cung Ngô quốc, dưới chân bọn họ là những dòng máu của những thị vệ Ngô quốc đang chảy tụ về một chổ, tạo thành một cái thảm màu đỏ hồng cho bọn họ, lúc này, hình như xung quanh đang nổi lên bài hát "Lễ Đường Kết Hôn" : Tèn ten ten ten, tèn tén tèn ten, tèn ten tén ten ten ten ten ten ....
.................................................. ..................
Không thể không nói rằng : Hạnh phúc của mọi người là như nhau, chỉ là người không may thì luôn gặp đủ điều không may!
Ngay khi Dương Dạ kéo Tây Thi đi ra, một chân đã đặt ra ngoài cửa lớn, thì lúc này, cận vệ truy binh Ngô quốc đã đuổi đến, càng không may hơn chính là, ở bên ngoài vương cung Ngô quốc, trong một thời gian ngắn đã tập hợp hơn mấy trăm quan binh rồi.
Dương Dạ và Tây Thi trong lúc nhất thời đã bị vây chặt ngay cửa lớn của vương cung Ngô quốc.
Tây Thi nhìn trước nhìn sau vài lần, cả người sợ đến run lên, dựa chặt vào người của Dương Dạ, đừng nói là Tây Thi, ngay cả bản thân Dương Dạ cũng có chút sợ, trong lòng hắn biết, nếu chỉ cần bị bắt thì khẳng định là khó thoát tội chết. Nhưng mà cục diện bây giờ, trước sau đều là địch mà địch còn rất đông nữa, đối mặt với mấy trăm quan binh Ngô quốc, hắn cũng không còn tin tưởng vào năng lực của bản thân được nữa.
Trong đám truy binh của cận vệ vương cung có một người cao to tráng kiện bước ra, trên người mặc một bộ giáp màu xanh đậm vậy, giống như một cái bánh chưng đang đứng ở đó, lớn tiếng hô về bên Tây Thi và Dương Dạ : "Người phía trước nghe đây! Ta là Tổng đốc Sát Hoàng, dẫn dắt quân cận vệ trọng án Ngô quốc, các ngươi đã bị bao vây! Ta ra lệnh cho các người phải buông vũ khí đầu hàng trong vòng một phút!"
Mấy trăm quan binh trước và sau bắt đầu cầm binh khí tấm chắn lên.
Tây Thi nắm chặt tay của Dương Dạ, ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch ra vì sợ : "Sư huynh, bây giờ chúng ta phải làm thế nào đây?"
"Không cần sợ" Dương Dạ cười thoải mái với Tây Thi, sau đó ngửa đầu lên nhìn cái tường cao hơn một trường gần đó, trong đầu suy nghĩ, hai chân bỗng căng ra, đưa tay ôm lấy eo của Tây Thi, nhỏ giọng nói : "Muội ôm chặt lấy cổ của ta, chúng ta đánh cược một phen!"
Tây Thi không biết Dương Dạ đang nghĩ cái gì trong đầu, trong lòng sợ hãi, chỉ biết dựa theo lời nói của sư huynh, ôm chắt lấy cổ của hắn, dựa đầu vào vai của Dương Dạ.
Dương Dạ lại đưa mắt lên nhìn bức tường cao cao bên cạnh, suy nghĩ rằng với năng lực hiện nay của mình, có thể nhảy vượt qua được không nhĩ? Chỉ có nhảy qua bức tường này thì mới có đường sống mà thôi, chứ đứng ở giữa hai nhóm người này thì chắc chắn là ngồi chờ chết rồi, vô luận thế nào thì cũng phải thử một cái.
Nghĩ như vậy, Dương Dạ liền nói một câu : "Ôm chặt!" Sau đó hai chân khẽ động, dùng hết sức lực toàn thân, đạp mạnh xuống đất nhảy vọt đến bức tường, quả nhiên là nhảy lên rồi! Nhưng mà ... lại là nhưng mà ... hình như là mình khống chế không được tốt, đúng là nhảy qua bức tường, nhưng mà nhảy "hơi bị" cao quá. Thật ra thì đây là lần đầu tiên Dương Dạ dùng hết lực toàn thân, hắn căn bản là không ngờ rằng trong cơ thể lại có một luồng lực lượng lớn như vậy, khi thân thể bay vượt lên bức tường càng lúc càng cao, hắn có cảm giác như là mình đã mọc cánh và đang bay vậy. Rồi đến lúc khi hắn ôm lấy Tây Thi đáp xuống trên tường vương cung, thì trong lòng chỉ có một chữ duy nhất : Vô đối!
Tây Thi vẫn nhắm chặt mắt lại, có cảm giác giống như là vừa rồi mình mới vừa được bay lên vậy, đợi đến khi hai chân đứng vững rồi mới dám mở mắt ra, và kinh ngạc phát hiện ra rằng mình bị Dương Dạ ôm, và đang đứng trên tường của vương cung, lập tức kinh ngạc quay đầu lại nhìn Dương Dạ.
Đúng lúc này, trong đám quan binh bên dưới tường thành phát ra một tiếng hét chói tai : "Bắn cung!"
Dương Dạ nghe những lời này xong, lập tức sợ hãi, vô thức ôm chặt lấy Tây Thi, nhìn xuống dưới tường thăm dò, nhưng mà hắn chưa kịp cúi đầu nhìn thì đã thấy vô số mũi tên nhọn hoắc đang lao vụt đến chổ hắn và Tây Thi.
Trong lòng Dương Dạ sợ hãi kêu lên một tiếng thật to : Chết mẹ! Dưới tình huống cấp bách, hắn liền đẩy Tây Thi ra sau lưng, và bắt đầu cầm kiếm múa lượn đỡ tên, múa kiếm thành một tường chắn, gạt hết cung tên đang bay đến, Dương Dạ vừa gạt cung tên ra, trong lòng vừa chửi um sùm : Cái đệt mợ! Còn nói là hoàn thành nhiệm vụ không nguy hiểm đến tính mạng! Lão thái thái! Vực chủ! Các người chết đâu hết rồi!
Tên càng lúc càng ít, những quan binh bên dưới tường của Ngô quốc cũng không nhịn được phát ra tiếng hô sợ hãi, Dương Dạ từ từ dừng động tác múa kiếm lại, cười ngạo nghễ đắc ý không gì sánh bằng xuống dưới đám quan binh của Ngô quốc.
Đột nhiên, đúng lúc này, ở phía sau truyền đến tiếng hét chói tai của Tây Thi : "Sư huynh!" Cùng lúc đó, Dương Dạ cảm thấy mình bị một cánh tay đẩy ra, thân thể lảo đảo ngã qua một bên, đợi đến khi hắn quay đầu nhìn Tây Thi, thì vừa vặn nhìn thấy một mũi tên đang bay đến dưới bụng của Tây Thi, tốc độ cực nhanh, thậm chí là trong chớp mắt đã xuyên qua thân thể của Tây Thi, bắn thủng ra ngoài từ phía sau nàng ...
Dương Dạ vô thức đưa mắt nhìn xuống dưới, liền thấy cái tên Hoàng Sát tổng đốc gì đó vừa rồi đứng ra kêu gọi đầu hàng, vẫn còn đang trong tư thế cầm cung mà bắn, mà Tây Thi bên cạnh Dương Dạ, thân thể lung lay vài cái, rồi lảo đảo qua một bên, trực tiếp rớt xuống tường.
Dương Dạ trợn tròn mắt, hô to một tiếng, rồi thả người nhảy xuống tường theo, trước khi đầu của Tây Thi kịp chạm vào đất, hắn đã ôm lấy nàng vào trong lòng ngực.
Tây Thi ngã vào trong lòng của Dương Dạ, hai mắt nhắm nghiền lại, dưới bụng đã đầy máu tươi, mặc cho Dương Dạ kêu to thế nào cũng không có phản ứng, Dương Dạ gấp đến nổi hai mắt đỏ rực lên, nhẹ nhàng đặt thi thể của Tây Thi qua một bên, đứng dậy, tay cầm kiếm, chém về hướng một quan binh Ngô quốc cách đó không xa, mũi kiếm chỉ thẳng vào mặt tên tổng sát, điên cuồng gào lên : "Thằng chó đẻ kia! Cái thằng súc vật biển! Tao muốn đấu một mình với mày! Tao muốn giết mày!"
.................................................. ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...