Rời khỏi đám thị vệ đang hoảng loạn trong vương cung, Dương Dạ trở về chổ ở của mình, đẩy cửa ra rồi nhanh chóng đóng cửa lại, quay đầu lại kêu lớn với Tây Thi nằm trên giường đang nhìn hắn một cách khó hiểu : "Mau mặc y phục vào! Đi theo ta!"
Tây Thi thấy Dương Dạ nghiêm túc như vậy, cũng có chút hoảng hốt, vội vàng đứng dậy mặc quần áo vào. Dương Dạ khẩn trương nhìn thoáng ra ngoài cửa, sau đó túm chặt lấy thanh kiếm do vực chủ tặng cho hắn, thang kiếm vừa được rút ra khỏi vỏ một nửa, thì hắn liền nhìn chằm chằm vào mũi kiếm, nghĩ : Không phải nói giỡn chứ? Lẽ nào thật sự muốn thấy máu?
Tây Thi mặc quần áo xong, đi đến bên cạnh Dương Dạ, nhẹ giọng nói :"Sư huynh, huynh muốn mang ta đi đâu?"
"Quay về Việt quốc! Ngô vương chết rồi, chúng ta gặp nguy hiểm!" Dương Dạ thu kiếm vào trong vỏ, quay lại ôm lấy Tây Thi : "Ta nhất định phải mang muội rời đi!"
"Cái gì? Ngô vương chết rồi?" Tây Thi sợ hãi kêu lên : "Chúng ta đi? Vậy ... vậy Đông Thi tỷ tỷ? Trịnh Đán tỷ tỷ?"
Dương Dạ do dự một chút, biết Đông Thi bị bắt, mà Trịnh Đán bị nhốt tại hậu cung, không thể làm gì khác hơn nữa, đành nhỏ giọng nói : "Không có biện pháp, ta chỉ cứu được muội, không cứu được các nàng, huống hồ các nàng cũng đã bị bắt rồi"
"Nhưng mà ..." Tây Thi nhíu đôi mày thanh tú lại, ngẩng mặt lên còn muốn nói cái gì đó.
"Không còn thời gian đâu, chúng ta phải thừa dịp hỗn loạn mà bỏ chạy, nếu không đi thì sẽ gặp trắc trở" Dương Dạ cũng rất khẩn trương, mặc dù có kiếm trong tay, nhưng mà cho đến bây giờ hắn vẫn chưa từng làm loại chuyện này.
Tây Thi nhìn chằm chằm vào Dương Dạ nửa ngày, gật đầu không nói thêm gì nữa. Dương Dạ để cho Tây Thi mang một cái khăn che mặt lại, sau đó kéo tay nàng, đẩy cửa phòng chạy ra ngoài.
.................................................. .....
Trên dưới vương cung bây giờ đầy rẫy sự hỗn loạn, Dương Dạ kéo Tây Thi chạy, cúi đầu quẹo trái quẹo phải, cố gắng tránh né bất kỳ ai phát hiện hay nhận ra bọn họ. Xuyên qua vài con đường trong cung điện, mắt thấy đã đến đường cửa lớn của vương cung. Nhưng đằng xa, Dương Dạ nhìn thấy ngay chổ cửa lớn ấy có không ít mười mấy thị vệ vương cung rồi, đang cầm binh khí trong tay, nhìn chằm chằm về bên này.
"Sư huynh, bên kia có rất nhiều người ..." Tây Thi bị Dương Dạ kéo tay, hoang mang kêu lên một câu.
Dương Dạ không nói lời nào, con mắt nhìn chằm chằm vào mười mấy người thị vệ vương cung kia, nắm chặt kiếm trong tay. Thành thật mà nói, hắn còn khẩn trương hơn Tây Thi nữa, và còn sợ hãi hơn nữa. Bình thường tuy rằng có đánh nhau, nhưng giết người? Hắn chưa từng làm điều đó bao giờ cả. Đối mặt với mười mấy quân lính cổ đại có binh khí trong tay, Dương Dạ cũng có chút mơ hồ, hắn không biết nên thu xếp thế nào nữa, lỡ như có gì sơ xuất thì sẽ phải trả giá bằng tính mạng! Hơn nữa, sống chết không chỉ có riêng một mình hắn, mà còn có Tây Thi bên cạnh nữa! Dương Dạ rất rõ ràng, từ khi tình cảm bắt đầu, thì mọi chuyện sẽ phát triển, chỉ cần là một người con gái hắn thương mà cũng thương lại hắn, thì hắn nhất định sẽ không để cho người con gái ấy phải chịu tổn thương gì cả, bây giờ muốn hắn bỏ Tây Thi lại để một mình xông ra? Đây là chuyện mà Dương Dạ tuyệt đối không thể làm được!!!
Tây Thi thấy Dương Dạ không nói lời nào, chỉ kéo tay của mình muốn xông qua cửa lớn vương cung, trong ngực nàng bỗng nhiên có một tia cảm động không hiểu, nàng biết Dương Dạ bây giờ đang muốn mang nàng xông ra, và hắn lấy mạng của hắn ra để bảo vệ tính mạng cho cả hai người!
Dương Dạ kéo Tây Thi càng chạy càng gần, thị vệ vương cung cũng chậm rãi nhìn rõ người đến, một người đầu lĩnh bỗng nhiên hô lên : "Xem kìa! Là Phạm Lãi Việt quốc! Là Phạm Lãi Việt quốc cùng với nữ tử tiến cống!"
Còn chưa nói xong thì Dương Dạ đã mang Tây Thi chạy đến gần rồi, hai bên còn cách nhau khoảng mười mét, Dương Dạ nghiêm mặt lạnh lùng nhìn đám người đông nghẹt trước mặt, mà những thủ vệ bên này cũng cầm binh khí lên nhìn về hướng Dương Dạ.
Một người thủ vệ bước ra, hai tay hợp thành hình kèn đồng hô lớn : "Thích khách Việt quốc to gan! Dám giết hạ đại vương của bọn ta! Nghe đây! Các ngươi đã bị bọn ta bao vây! Muốn được khoan hồng thì trong vòng mười giây phải buông vũ khí xuống!"
Dương Dạ quay đầu lại nhìn Tây Thi một cái, buông tay nàng ra, cười cười, sau đó xoay người, chậm rãi rút thanh kiếm ra, đưa qua tay trái cầm, tay phải thì tranh thủ xắn tay áo của tay trái lên, nhìn chằm chằm vào xích ấn trên mặt, trong lòng lẳng lẽ nói một câu : Tao cầu xin mày!
Đám thủ vệ đối diện nhìn thấy Dương Dạ rút kiếm ra, cũng không khách khí nữa, hô lớn lên, biểu tình lập tức trở nên dữ tợn, cầm binh khí vọt đến, và trong lòng bọn chúng đang cười nhạo : Một quan văn của Việt quốc mà dám rút kiếm ra? Nhìn xem ngươi có bao nhiêu lợi hại!
Dương Dạ không quay đầu lại, hô lớn một tiếng với Tây Thi :" Lui về phía sau!" Sau đó giơ kiếm lên, mồ hôi trên mặt liền chảy xuống, đón đỡ những tên thủ vệ đang lao đến, trong nháy mắt, Dương Dạ cảm thấy xích ấn trên cổ tay trái liền nóng lên, cái cảm giác nóng rực này đang chạy dài lên cánh tay! Trong lòng liền vui vẻ kêu lên một câu : Được rồi !!!
Cũng giống như lúc luận võ với đám thị vệ bên Việt quốc vậy, trong mắt của Dương Dạ bây giờ, động tác của những tên thủ vệ Ngô quốc này cũng tương đối chậm, khi kiếm của một tên thủ vệ đâm tới, trong lúc tránh né Dương Dạ còn có thời gian để cọ cọ cái mũi, sau đó đưa kiếm chém ra, tên thủ vệ này liền hét lên rồi ngã gục!
Đám thủ vệ liền ngây ngẩn cả người, vô cùng kinh ngạc vì sao quan văn Việt quốc mà lại có năng lực lớn như vậy?
Dương Dạ cũng ngây ngẩn người ra, nhìn mũi kiếm của mình, tự nhiên thấy máu còn chưa thấm lên kiếm, lập tức kiêu ngạo : Thì ra giết người cũng không có gì đặc biệt! Cho các người nếm thử lợi hại của của tu sĩ Dương Dạ! À không, mình tên là gì vậy nhĩ? Quên mẹ rồi .... à đúng rồi! Cho các người nếm thử sự lợi hại của tu sĩ quỷ tộc Xích Chủy!!!
Những tên thủ vệ Ngô quốc này đều là đám yếu ớt, ỷ vào người đông thế mạnh vây lấy Dương Dạ ở giữa, liều mạng chém ra, Dương Dạ cầm kiếm dễ dàng tránh né, lúc thì ngồi chồm hổm xuống, lúc thì nghiêng trái ngã phải, lắc người uốn éo, lộn ngược ra đằng sau, thân thể nhào lộn mấy vòng, xoay giữa không trung, lại tiếp tục nhào lộn, xoay người, nhào lộn, xoay người ...
Trong lúc hắn tránh né, đồng thời cũng cầm kiếm đánh trả, xung quanh đã đầy tiếng gào khóc, những kiếm ảnh hiện lên liên tục, đám thủ vệ Ngô quốc đã ngã xuống mười mấy người rồi, còn trên người của Dương Dạ tuy rằng cũng đầy những vệt máu loang lổ, nhưng mà không bị hư hao gì dù chỉ là cọng tóc.
Đám thủ vệ Ngô quốc vây công Dương Dạ nửa ngày thấy rằng không có tác dụng gì, người bên mình thì tổn thất hơn phân nửa, vì vậy liền bắt đầu khiếp đảm. Bỗng nhiên có một tên thông minh nhìn thấy Tây Thi cách đó không xa, vì vậy liền bỏ qua Dương Dạ, giơ kiếm chém về hướng Tây Thi.
Tây Thi sợ hãi, lập tức hét rầm lên, xoay người bỏ chạy, nhưng thân thể nhỏ bé yếu ớt của nàng làm sao mà so bì với cáo lưng hùm vai gấu của tên thủ vệ Ngô quốc ấy, chưa chạy được hai bước thì đã bị tên thủ vệ túm lấy vai, Tây Thi sợ đến nổi mặt đỏ bừng, nước mắt rưng rưng, kinh hoảng quay đầu lại hô lớn : " Sư huynh, cứu ta!"
Ngàn lần không nên, vạn lần không nên! Lúc Tây Thi mãnh liệt quay đầu lại, thì tự nhiên làm rớt cái khăn che mặt của mình đi, và ngay lập tức khiến cho tên thủ vệ Ngô quốc ấy trợn tròn mắt, hắn ngay cả nằm mơ cũng không thể tưởng được có một tiên nữ đẹp như vậy! Hơn nữa do hoảng sợ nên mặt của Tây Thi đỏ hồng, ánh mắt đầy sợ hãi, mùi thơm càng tỏa ra nồng đậm, lúc nàng quay đầu lại hô lớn, tên thủ vệ kia chỉ cảm thấy rằng có một mùi thơm mê người ập vào mặt, lại nhìn vào trong cặp mắt long lanh lung linh đầy nước của Tây Thi, sau đó liền không còn khống chế được bản thân nữa, máu tự nhiên chảy ra trong mũi, hai mắt trợn lên, ngã cái rầm xuống đất.
Những tên thủ vệ đang vây lấy Dương Dạ nghe thấy động tĩnh bên này, tò mò nhìn lại, và một cái liếc nhìn thôi lập tức phun máu mũi ra, ngã rầm rầm xuống đất, chỉ còn lại vài người có ý chí hơi tốt, tuy rằng không ngã xuống nhưng do mất máu quá nhiều, khiến cho đứng lung lay, nghiêng người như sắp ngã. Và dĩ nhiên Dương Dạ không hề khách khí, giơ kiếm lên giải quyết nốt mấy tên thủ vệ không chịu ngã xuống này.
Sau khi đao quang kiếm ảnh dừng lại, Dương Dạ vẫn đứng thẳng thân mình, tay trái cầm chặt kiếm, đứng ngay trước cửa lớn của vương cung, trên người đầy máu, xung quanh là hơn mười mấy cái xác của thủ vệ Ngô quốc, sau đó Dương Dạ chậm rãi quay đầu lại, cười một cái với Tây Thi đang đứng cách đó không xa.
Vì vậy, nước mắt hàm chứa trong mắt của Tây Thi rốt cục đã chảy xuống má, tim cũng càng ngày càng đập kịch liệt hơn, trong mắt của nàng, người nam tử cam tâm vì nàng mà không tiếc hy sinh mạng của mình, dưới ánh mặt trời phụ trợ, càng có vẻ cao to đẹp trai, thân ảnh càng ngày càng lớn, làm cho nàng say mê, khiến cho người đọc không cảm thấy chán ghét hắn, cảm giác hắn giống như mùa xuân trong lành ...
.................................................. ....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...