Ý Râm Vạn Tuế


Dương Dạ đứng trong phòng tập bóng rổ, cái mồm hắn há to đến nổi nhét cả cái nắm đấm vào, hắn rốt cục đã biết vì sao cái phòng ngủ của mình lại cao như vậy rồi, thì ra là do trong tầng này còn có cả một căn phòng tập bóng rổ, tuyệt đối là loại sân bóng rổ dài 28 mét rộng 15 mét. Như thế làm cho Dương Dạ rất là hưng phấn, bởi vì trước đây khi hắn còn làm công nhân, thì ở phía sau cái nhà xưởng cũng có một sân bóng rổ cũ, khi nghỉ trưa hoặc ra về hắn thường hay chơi bóng rổ với vài người nhân viên ở đó. Tuy rằng Dương Dạ vẫn luôn ức chế cái chuyện bởi vì hắn không phải là nhân viên chính thức cho nên không được chọn vào trong đội bóng rổ của nhà xưởng, nhưng mà lúc này hắn đã đủ thoải mái lắm rồi, bản thân hắn đã có một sân bóng rổ riêng ình!
Một lát sau, có rất nhiều nam thanh nữ tú bước vào trong phòng tập bóng rổ, ai ai cũng chấp hai tay ở phía trước, cúi chào Dương Dạ cung kính gọi một tiếng đại thiếu gia. Dương Dạ càng ngày càng cảm thấy, mình thật đúng là một đại thiếu gia, ít nhất là ở trong Dương gia, mình cũng là kẻ dưới một người trên vạn người rồi.
Mắt thấy đã rất nhiều người vào, mà bên ngoài cũng không còn tiếng bước chân nữa, Dương Dạ bảo người hầu đứng gác ở cửa đóng cửa lại. Còn bản thân hắn thì đi lên bậc thang ba cấp ở khán đài trên sân, nhìn cả đám người đông nghẹt dưới đất, trong lòng nhất thời vui vẻ.
Dương Dạ luôn muốn có cơ hội được thử làm lãnh đạo một lần, mà lúc còn đi học hắn đã từng một lần được làm lớp trưởng rồi, bây giờ có cơ hội này, hắn rất muốn thưởng thức nó, để bù đắp cho những nổi mất mác và tủi thân trong lòng mấy năm nay. Nhưng mà, mở đầu nên nói thế nào nhĩ? Nói là "chào các đồng chí" khẳng định là sai, còn nói "Chào các người bạn" cũng không được, chẳng lẽ gọi là "Chào mọi người hầu"? Hình như không được tự nhiên!!!
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng Dương Dạ quyết định quay mặt lại với đám đông người hầu, nói lớn : "Xin chào các nam thanh nữ tú, ngày hôm nay đem mọi người đến đây, là muốn chơi với mọi người một trò chơi, nói thật và mạo hiểm lớn, có được hay không?"
Những người hầu cả nam lẫn nữ ở đây đều đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng cùng lại ngơ ngác nhìn về hướng đại thiếu gia.
Dương Dạ cười, cố ý dùng cái giọng nói dễ chịu : "Mọi người sao thế? Không hiểu? Mỗi ngày mọi người đều làm mệt, hôm nay tôi gọi mọi người đến đây để chơi một trò chơi, coi như là thư giãn một chút, không được sao?"
Tất cả người hầu liền khẩn trương lên, trong bọn họ, vô luận là nam hay nữ, cũng đã có người vào làm cho Dương thị gia tộc một năm hơn rồi, khẳng định là cũng hiểu đại thiếu gia của họ là một con người như thế nào, ai ai cũng đang nghĩ Đại thiếu gia đối với em trai và em gái không tệ, nhưng những người còn lại đều không vừa mắt, và còn chơi cả thuốc kích thích nữa, hoàn toàn là một tên nghiện, bây giờ gọi tất cả mọi người đến, không biết là muốn đùa giỡn gì với mọi người nữa đây!
Trong một góc của cái sân bóng rổ có một cái giá bằng kính thủy tinh cao năm tầng, và trên mặt có ít nhất gần hai mươi mấy trái bóng rổ, Dương Dạ xoay người lại, chỉ vào người hầu nam đứng cuối cùng, nói : "A, anh kia, làm phiền anh một chút, đi lấy mấy trái bóng đến đây"

Người hầu nam kia sửng sốt, sau đó kinh sợ cúi đầu, xoay người đi đến hướng cái giá.
"Mọi người xếp thành một hàng đi, chuẩn bị ném rổ, hắc hắc" Dương Dạ càng nghĩ càng thấy thú vị : "Mọi người thư giãn một chút đi, đây chỉ là một trò chơi thôi mà"
Tất cả người hầu ở đây đều ngơ ngác, vâng, chính xác là ngơ ngác xếp thành một hàng trước cái bảng rổ, rồi sau đó, người hầu nam kia ôm mấy trái bóng chạy đến.
Dương Dạ cầm lấy một trái bóng trong tay người này, ném lên cho người hầu nam đứng đầu, cười nói : "Nào, đi đến ném rổ đi, ném vào thì không sao, nhưng nếu không vào thì sẽ bị phạt, phải chọn nói thật hay là mạo hiểm lớn, tất cả mọi người chơi chứ?
Người hầu nam đứng đầu run lên, giơ trái bóng lên, ngắm vào cái bảng rổ nửa ngày, câu nói kia của đại thiếu gia làm cho anh ta sợ hãi, trong lòng căng thẳng, toàn thân cứng đờ, tay thì run rẩy, ném vào được ười ngàn ngay!!! "Bem" một tiếng, trái bóng đập ngay cái bảng rổ văng ra ngoài.
"Hay hay, anh chọn cái gì? Nói thật? Hay mạo hiểm lớn?" Dương Dạ cười, vỗ tay.
Người hầu nam lo sợ nhìn đại thiếu gia, muốn hỏi cũng không dám hỏi, trong lòng cực kỳ sợ hãi cái mạo hiểm lớn này, chỉ dùng cái giọng nói còn nhỏ hơn muỗi để nói : "Đại...đại...đại thiếu gia, tôi chọn nói thật!"
"Hay, hay, hay!' Dương Dạ cười tươi như hoa : "Chọn nói thật à, vậy anh nói về một khuyết điểm của tôi trước đây, phải là sự thật!"
Cho người hầu nam này mượn thêm tám lá gan thì anh ta cũng không dám nói! Mồ hôi lạnh lạnh tức chảy xuống, anh ta cẩn thận nói : "Đại thiếu gia... tôi... tôi chọn mạo hiểm lớn!"
"Ơ? Sửa lại à? Được!" Dương Dạ vỗ vỗ trái bóng trong tay mình : "Mạo hiểm lớn là, nói về hai khuyết điểm của tôi mà anh biết!"

Người hầu nam cảm thấy trước mắt tối sầm, thầm nghĩ : Được rồi, khỏi lộn xộn nữa, dù sao cũng sẽ chết.
"Nói!" Dương Dạ giục.
"Đại... đại thiếu gia, cậu...cậu...cậu...cậu.... cậu không có khuyết điểm!" Người hầu nam cười nói : "Cậu vừa có tiền, vừa đẹp trai, có xe lại có nhà, còn có..."
"Được rồi được rồi! Tôi kêu cậu nói về khuyết điểm của con người tôi!" Dương Dạ buồn bực khoát tay, thấy người hầu nam không dám nói tiếp, liền giơ tay lên chỉ : "Đi, qua bên kia ngồi đi! Một lát trở về thu dọn hành lý, rời đi! Anh bị đuổi!"
Cái này làm cho hơn một chục người phát ra những tiếng kêu sợ hãi.
Dương Dạ lạnh lùng vẫy tay, người đứng thứ hai là một hầu gái, nàng ta cầm lấy trái bóng rổ, nhìn đại thiếu gia một cái, ném trái bóng đi không hề suy nghĩ, chỉ tiếc là nàng ta sức yếu quá, ngay cả cái bảng rổ mà cũng không ném trúng được.
"Cô chọn nói thật hay là mạo hiểm lớn?" Dương Dạ đi đến, vừa nhặt trái bóng rổ vừa hỏi.
Cô hầu gái đứng thẳng người, duỗi thẳng góc áo ra, vẻ mặt dường như đang dỗi, nhìn Dương Dạ, mở miệng nói thẳng : "Đại thiếu gia không phải là muốn chúng tôi nói thật sao? Dù sao thì cũng bị cậu đuổi, tôi... tôi nói thật!" Cô hầu gái nhìn Dương Dạ, ánh mắt giống như là không có đường lui vậy, trong miệng nói ra những lời cay độc : "Đại thiếu gia bình thường đều không hiểu chuyện hay không để ý, vô luận là đối với lão gia hay là đối với người hầu chúng tôi, đều không biết tôn trọng, thậm chí còn lấy người hầu chúng tôi ra làm trò vui, giống như ngày hôm nay vậy!"
Cô hầu gái này nói xong, trong phòng toàn bộ im lặng, những người hầu khác đều nhìn chằm chằm cô ta, trong lòng thầm cảm thán, thật sự đúng là can đảm, nhưng mà cũng phải thôi, nói cũng chết mà không nói cũng chết, không bằng cứ việc thẳng thắn nói ra vài câu.
Cô hầu gái này nói xong, cũng giật mình vì sự to gan của mình, cúi đầu thật sâu, trong mắt hiện ra sự sững sờ, giống như là đang chờ đại thiếu gia tuyên án tử hình vậy.

Dương Dạ đi đến trước mặt cô hầu gái, nhẹ giọng hỏi : "Cô tên là gì?"
Cô hầu gái ngẩng đầu lên nhìn đại thiếu gia, lại nhanh chóng cúi đầu xuống, dùng cái giọng nói nho nhỏ của mình nói : "Đại thiếu gia, tôi là Ôn Nhu"
"Ôn Nhu? Cô họ Ôn? Tên Ôn Nhu?" Dương Dạ kinh ngạc, lui về phía sau một chút, ngắm nhìn cô hầu gái trước mắt từ trên xuống dưới.
Ôn Nhu cắn răng gật đầu.
"Hay, Ôn Nhu, tên rất hay!" Dương Dạ nhìn Ôn Nhu, thầm nghĩ, con gái mặt đỏ thật là đẹp! Sau đó, giơ tay lên vỗ vai của Ôn Nhu : "Ôn Nhu, cô biết Hiểu Hiểu chứ?"
Ôn Nhu sửng sốt, tiếp tục đỏ mặt gật đầu.
"Tốt, tốt lắm!" Dương Dạ cười, hắn chỉ nghĩ là cô gái trước mặt rất là khả ái, hơn nữa còn đủ can đảm nói thật trước mặt hắn, không có nịnh hót hắn, có tính cách như vậy, cần phải thưởng cho, nhưng hắn nghĩ mãi mà không nghĩ ra cái gì để thưởng : "Như vậy đi, Ôn Nhu, bây giờ cô đi thu dọn đồ của cô, sau đó đi tìm... tìm cái ông Khâu tổng quản gì đó, kêu ông ta thu xếp cho cô, ngày hôm nay cô cũng bắt đầu phụ trách hầu hạ tôi, dọn đến chổ của Hiểu Hiểu, ở cùng với nàng, được chứ?"
Những người hầu bên dưới không hẹn mà cùng ồ lên một tiếng đầy sợ hãi.
Ôn Nhu nghe Dương Dạ nói như vậy, dần dần ngẩng đầu lên, con mắt cũng trừng to ra, quả thật là không dám tin vào cái lổ tai của mình nữa, vốn đã chuẩn bị tâm lý rời khỏi Dương gia, không ngờ rằng lại có một trái sung từ trên trời rớt xuống, xém tí đã làm cho nàng hôn mê bất tỉnh! Ôn Nhu nhìn chằm chằm đại thiếu gia, phát hiện ra đại thiếu gia không có vẻ gì đang nói giỡn, hoàn toàn là đang rất chân thành, vì thế, Ôn Nhu cũng mỉm cười một tiếng, dùng sức gật đầu.
Đúng vậy, Dương Dạ thu xếp như thế, trong lòng không có bất kỳ ý nghĩ bậy bạ gì, nhưng mà sau này thì khó nói.
"Đi thôi!" Dương Dạ cười cười, vỗ vỗ vai của Ôn Nhu.

Ôn Nhu gật đầu, vẫn còn có vẻ không tin, chậm rãi xoay người, đi từng bước từng bước, cuối cùng chạy thật nhanh, dưới con mắt kinh ngạc trầm trồ của mọi người, nàng vui mừng đến nổi muốn bay ra khỏi phòng tập bóng rổ.
"Kế tiếp!" Dương Dạ biết kế hoạch của mình đã thành công, hắn biết, nếu như mà hỏi những người hầu này trước đây mình làm cái gì, hay hỏi họ về khuyết điểm của mình, thì có đánh chết bọn họ cũng sẽ không nói, cho nên đành phải bắt một người tự mở miệng, sau đó thưởng cho, bây giờ xem ra đã đạt được hiệu quả rồi.
.......................
Lúc này, trong đám người, đã có một người hối hận đến nỗi cắn chặt hàm răng rồi!
Người này chính là Tốc Tốc, cũng chính là chị em tốt của Hiểu Hiểu trước khi nàng được thăng lên làm nữ hầu thiếp thân cho Dương Dạ, một nữ hầu cực khổ luyện tập cách liếc mắt đưa tình.
Ngày hôm nay nàng ta cũng ở trong đám người hầu bị Dương Dạ gọi đến, vốn tưởng rằng thần may mắn đã mỉm cười với mình, nhưng không ngờ rằng sau khi vào trong sân bóng rổ mới biết được, đại thiếu gia tự nhiên lại muốn mọi ngừi nói về khuyết điểm của mình! Tốc Tốc len lén mỉm cười, thầm nghĩ : Cũng may là mình thông minh, chỉ cần nhìn là biết đại thiếu gia muốn tìm ra những người hầu bình thường hay nói xấu gì về mình rồi! Và mình sẽ không ngu đâu!
Vì thế, Tốc Tốc vốn đang xếp phía trước Ôn Nhu, nói đúng luôn thì Tốc Tốc là người thứ hai ném rổ, nhưng mà Tốc Tốc dựa vào sự thông minh của mình, dùng một cách thần không biết quỷ không hay đổi vị trí với từng người hầu, hầu như là đã xuống xếp cuối hàng rồi. Nhưng bỗng nhiên thấy đại thiếu gia cười với cô gái đứng sau lưng mình, sau đó còn khen vì cô ta nói ra khuyết điểm của mình, và thăng cấp cho cô ta nữa, cái này làm cho Tốc Tốc hối hận đến cả cuối đời.
Thần may mắn ơi, hai lần đều nhìn thoáng qua Tốc Tốc tôi, nhưng cuối cùng lại rơi vào người bên cạnh, nhìn bóng dáng con hồ ly tinh vừa được thăng cấp lên làm nữ hầu thiếp thân chạy ra ngoài phòng bóng rổ, Tốc Tốc tức giận... hận đến nỗi... cắn môi đến chảy máu!
Từ đó, nàng ta thấy những người đi sau lên ném rổ, đều to gan nói ra những khuyết điểm của đại thiếu gia, và tự nhiên đều chiếm được những phần thưởng khác nhau : Được trả thù lao, được thăng cấp, được cho ngày nghỉ, được cho kim bài miễn tử... Tốc Tốc đứng ở hàng cuối cùng, liên túc nháy mắt, nháy đến nổi muốn lòi con mắt ra luôn, mà đại thiếu gia vẫn làm như không thấy, Tốc Tốc chịu không nổi nữa, nàng ta nhận định ngày hôm nay đại thiếu gia có khuynh hướng thích bị ngược đãi, thích nghe người khác chửi mình.
Vì vậy, Tốc Tốc chạy ra khỏi hàng cuối, hướng đến chổ đại thiếu gia, vừa chạy vừa hô : "Em muốn nói, em muốn nói! Em muốn nói khuyết điểm của đại thiếu gia..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui