Hứa Tô đi vào văn phòng, quả nhiên Trịnh Thế Gia đang ở đó, nhưng hai người lại ngồi cách nhau rất xa, cũng không làm gì thân mật. Trên bàn Phó Vân Hiến là một đống tài liệu, có vẻ đang bận.
Khi làm việc Phó Vân Hiến rất tập trung, cũng hay bắt bẻ, người bình thường vốn không theo kịp suy nghĩ của y. Đồ đệ trước của y từng thốt ra một câu ngu xuẩn lạc quẻ khi đọc tài liệu, y không nói câu nào đã ném thẳng cái cốc vào mặt người ta. Trịnh Thế Gia bị ném một bên nãy giờ có vẻ như đã đứng ngồi không yên, cậu ta đi loanh quanh trong phòng, tùy tiện lục lọi đồ trên giá sách của Phó Vân Hiến, nói là Vạn Nguyên tổ chức một bữa tiệc nhỏ chỉ có lãnh đạo cấp cao của công ty để chúc mừng giám đốc mới của công ty con, mời bọn họ cùng tới dự.
Phó Vân Hiến không đáp lời Trịnh Thế Gia, ánh mắt y bỗng hướng về phía Hứa Tô: “Cho quản lý Hứa cũng mua ít cổ phiếu phát hành lần đầu của Vạn Nguyên đi.”
Khoản này sẽ lời bao nhiêu? Hứa Tô thầm tính toán, lòng rung động không thôi, nhưng trước cái lợi khổng lồ vẫn còn liều chết chống đỡ, cãi bướng nói: “Tôi lấy đâu ra tiền.”
Phó Vân Hiến châm một điếu thuốc, ném bật lửa xuống mặt bàn đá cẩm thạch: “Không có thì lấy của tôi, cũng coi như cổ phần khích lệ công nhân viên chức.”
Tuy rằng người nóng tính trước là Hứa Tô hắn nhưng kẻ cắm dao găm vào lòng người chính là Phó Vân Hiến y, chắc hẳn lão lưu manh cũng biết đêm đó làm loạn quá đà, rõ ràng là đang bồi thường xoa dịu. Hứa Tô cân nhắc một chút, không việc gì phải cự nự với tiền, riêng chuyện này thì lòng tự trọng viển vông kia sẽ bay biến hết, hắn siết chặt sổ sách trong tay, bỗng không biết có nên đưa ra không.
Phó Vân Hiến liếc nhìn thứ hắn đang cầm, y ngậm thuốc lá hỏi: “Có chuyện gì à?”
Thầm nghĩ vẫn nên nói chuyện nghiêm túc trước thì hơn, nhưng Trịnh Thế Gia này có quan hệ rất chặt chẽ với lãnh đạo cấp cao ở Vạn Nguyên, Hứa Tô cũng biết ý, không nói câu nào mà chỉ ra hiệu bằng ánh mắt.
Phó Vân Hiến nói với Trịnh Thế Gia: “Còn một vụ án phải lo, em về trước đi.”
Ngôi sao lớn mè nheo nãy giờ không vui đi tới đặt mông ngồi lên đùi Phó Vân Hiến: “Anh đọc tài liệu của anh, em ngồi ở đây cùng anh, sẽ không chen miệng vào đâu.”
“Ông lớn nhà chúng ta ở trong này thì còn đâu tâm tư mà đọc gì nữa.” Phó Vân Hiến cười cười, nhéo cằm Trịnh Thế Gia rồi lại nói bằng giọng hơi pha lẫn kinh kịch, “Mỹ nhân hại ta.”
Trịnh Thế Gia làm như thể chưa được ai khen bao giờ, cười khúc khích nhào vào trong ngực Phó Vân Hiến.
Hứa Tô không nhịn nổi mà liếc nhìn, thầm nói, lại còn “ông lớn” cơ, khó nghe phát tởm, như gọi khỉ.
Nhưng hắn vẫn phải thừa nhận, Trịnh Thế Gia rất xinh đẹp, Phó Vân Hiến lại anh tuấn, hai người đàn ông như thế ôm nhau thân mật, không hề ghê tởm, ngược lại còn thấy vui vẻ trước cảnh đẹp.
Một đôi nam nam chó má làm trò đến khi người ngoài phải buồn nôn mới dừng lại, sau khi Trịnh Thế Gia rời khỏi văn phòng, ánh mắt Phó Vân Hiến lại quay về cuốn sổ nhỏ trong tay hắn, y hắng giọng nói: “Nắm chặt nó lâu thế rồi, đưa đây.”
Hứa Tô nghe lời đưa lên, đối phương mở ra nhìn lướt qua, khóe môi nhếch lên đầy khinh thường, giơ tay xé luôn hai trang đã thuộc lòng kia.
Hứa Tô hô lên: “Tôi tính mất cả đêm đấy!”
Phó Vân Hiến ném trang giấy bị xé nát vào trong gạt tàn, dùng luôn điếu thuốc trong tay dí xuống: “Em muốn trả thì trả, nhưng không cần phải đưa cho tôi xem cái này.”
“Chú xem hay không xem thì cũng thế cả thôi, dù sao thì cũng sẽ không thiếu chú một cắc một xu nào.” Hứa Tô đặt vali tiền lên, hắn mở ra, hai mươi cọc nhân dân tệ đều tăm tắp. Thời gian như dừng lại ngay lúc này, hắn cảm thấy rốt cuộc mình cũng có thể ngẩng cao đầu.
Nhưng Phó Vân Hiến lại càng không quan tâm, y tùy tay lấy ra mấy cọc nhân dân tệ đưa cho Văn Quân, nói là thưởng nóng cho nhóm trợ lý luật phòng hình sự.
Văn Quân không hiểu ý ông chủ: “Giờ mới giữa tháng sáu, còn chưa tới mùa cao điểm mà.”
“Chưa đến cũng phát.” Phó Vân Hiến nhìn Hứa Tô, nhếch môi nói, “Coi như phúc lợi quản lý Hứa của chúng ta cho mọi người.”
“Có phải không đủ không?” Thái độ khinh miệt triệt để này bỗng khiến Hứa Tô hoài nghi, “Có phải mẹ tôi lén vay chú tiền không?”
Ngại đối phương quấy rầy, Phó Vân Hiến tỏ vẻ buồn bực, y phất tay ném một xấp tài liệu vào mặt Hứa Tô.
Trang giấy khá dày, đập vào đau cả mặt. Hứa Tô nén giận, hùng hổ nhặt mấy tờ lên đọc, nhưng hắn không ngờ vậy mà lại là tài liệu khiếu nại của Thái Bình.
“Danh sách tịch biên của cảnh sát có vấn đề, có vài thông tin mua bán súng trong lịch sử trò chuyện Wechat không thể khớp được, nếu em không có việc gì tử tế để làm thì cố mà gọt giũa bằng chứng trong tay đi.” Phó Vân Hiến vẫn không hết tức giận, y quát, “Cút!”
Bàn về chuyên môn, chẳng ai theo kịp Phó Vân Hiến, Hứa Tô phẫn nộ không thôi, ngoan ngoãn “cút”.
Không ngờ Trịnh Thế Gia lại vẫn chưa đi, cậu ta ngồi một mình ở khu làm việc lớn, bóng lưng cao gầy yếu ớt nom rất cô quạnh. Nghe thấy tiếng Hứa Tô ra ngoài, cậu ta đứng dậy quay đầu cười ôn hòa: “Giờ tôi chuẩn bị về, quản lý Hứa đưa tôi đi đi.”
Hứa Tô xòe tay ra: “Tôi không có xe.”
Trịnh Thế Gia vừa cười vừa lấy một cái chìa khóa trong túi quần ra ném cho hắn: “Tôi có.”
Hứa Tô lái xe, Trịnh Thế Gia ngồi ghế phó lái, điểm đến là Ôn Du Kim Đình. Xuất phát từ thiên chức nhân viên hành chính, Hứa Tô hỏi một câu: “Đặt khách sạn ở đâu?”
Trịnh Thế Gia nói, không cần đặt khách sạn, đêm nay tôi sẽ ngủ ở chỗ Vân Hiến.
Hứa Tô gật đầu nói được, thầm cười nhạo lời này, y như một đứa trẻ con, cậu ra vẻ cái khỉ gì với tôi, mấy ngày cậu ra nước ngoài, lão già kia cũng có ngủ với tôi đâu mà sợ.
Trịnh Thế Gia không thấy được phản ứng như mình tưởng tượng ở Hứa Tô thì thấy không cam lòng, một lúc sau lại tung ra một chiêu, cậu ta hỏi: “Rốt cuộc thì anh với ông chủ đã ngủ với nhau chưa thế?”
Tim Hứa Tô run lên, hắn ra vẻ tỉnh bơ hỏi: “Cậu hỏi làm gì?”
“Tôi đoán hai người vẫn chưa ngủ với nhau.” Trịnh Thế Gia tự hỏi tự trả lời, chẳng biết là hào sảng thật hay vờ vịt, cái gì nên nói cái gì không, cứ thế tuôn tồ tồ hết cả ra, “Kỹ thuật trên giường của anh ấy đỉnh lắm, tôi cũng coi như đã có nhiều kinh nghiệm rồi mà cũng không thể so được, nếu đã ngủ rồi thì không rời được nữa, không thể nào như anh bây giờ.”
Hứa Tô thấy sởn da gà, vô thức nhấn xuống chân ga, thầm nghĩ vẫn là nên mau mau chóng chóng đưa người tới chốn đi, trì hoãn thêm tí nữa thôi là có khi bao nhiêu đạo cụ, bao nhiêu tư thế cũng lôi hết ra mà phân tích với hắn.
Vẫn nhìn theo người đẹp tiến vào khu nhà cao cấp, vẫn chưa rời đi ngay, vẫn gọi điện thoại cho Ngải Đạt, dặn dò đặt một phòng cho ngôi sao lớn ở chỗ cũ. Giờ hắn không còn xe, một người côi cút rất dễ trốn trong Ôn Du Kim Đình rộng mấy ngàn mẫu, gần mười giờ đêm Mercedes của Phó Vân Hiến mới trở về, Hứa Tô nấp trong vườn hoa kiên nhẫn chờ đợi.
Lúc này Hứa Tô suy nghĩ rất đơn giản, nếu Trịnh Thế Gia nửa đêm bị đuổi ra ngoài, gì thì gì vẫn là ngôi sao lớn, đụng phải ai cũng khó phân trần. Nhưng hắn không hề muốn nghĩ sâu hơn, bản thân Trịnh Thế Gia có xe có bằng lái, cần gì hắn phải bao đồng.
Chẳng mấy chốc đã qua mười hai giờ, sương rơi đầy trời dưới bóng trăng.
Vẫn cứ chờ đến tận bốn giờ sáng, khi bóng đêm dần chuyển sang màu trắng đục, mắt Hứa Tô đã mở lâu đến chua xót, cổ cũng ngửa đến tê dại, đến lúc này rốt cuộc hắn mới ý thức được rằng, Trịnh Thế Gia thật sự được ở lại.
Hắn nhớ rõ Phó Vân Hiến đã từng nói bao nhiêu lần, nhà này có một nửa là của em, mà ngần ấy năm ngoại trừ Hứa Tô hắn, quả thật đúng là đến giờ cũng chưa từng cho ai ở lại.
Hứa Tô sững sờ khoảng mấy giây, chợt thấy nhẹ nhõm không ngờ.
Hỗn loạn mà mờ ám suốt từng đó năm, cuối cùng cũng đã bị Phó Vân Hiến tự tay đẩy ra rồi. Tất cả đều mẹ nó như cứt.
Rạng sáng, không có phương tiện công cộng cũng chẳng lấy đâu ra tàu điện ngầm, Hứa Tô bắt một chiếc xe, giục tài xế chạy thật nhanh tới nhà cũ của nhà họ Hứa ở khu ổ chuột, hắn như một cây cỏ dại trong vườn bị nhổ tận gốc, nhận ra được cái nơi một mẫu ba nhà dơ bẩn và lầy lội ở bên ngoài khu vườn kia mới là cõi đi về viên mãn nhất.
Đến nhà lại không ngờ là tất cả vẫn còn đang thức.
Hứa Tô chờ suốt cả một đêm, trông ngóng cả một đêm, giờ đã mệt đến mức không mở nổi mắt, nhưng căn nhà cũ của nhà họ Hứa lại ầm ĩ vang trời, nam nam nữ nữ trong căn phòng chơi mạt chược suốt cả một đêm, đến giờ vẫn còn bừng bừng khí thế chiến đấu, còn chịu khó hơn cả gà gáy sáng.
Phòng khách chật hẹp, sau khi bày hai bàn mạt chược thì người với người phải lúc nhúc chen nhau, gần như không đi nổi. Thời tiết cuối tháng năm bên ngoài thì lạnh bên trong lại ngột ngạt, đàn ông thì cởi trần ra trận, đàn bà thì váy áo mỏng tang, Hứa Tô thấy có một lão già năm mươi tuổi mặt mũi nham nhở bắt đầu luồn tay vào trong váy Tô An Na, Tô An Na cười khanh khách run bần bật, trong khi đó vợ của lão già kia thì đang cắm đầu vào đánh bài ở một bàn khác đỏ cả mắt, trong tay là một xấp trăm tệ, chẳng hề hay biết chuyện gì đang xảy ra.
Tiếng quạt cũ kẽo cà kẽo kẹt, sương khói lượn lờ không tan trong phòng, đèn thì bị phủ một lớp dầu mỡ đọng lâu ngày, trên mặt đất thì toàn là vỏ trái cây và tàn thuốc.
Thật bẩn thỉu.
Có lẽ Tô An Na không ngờ con trai lại về nhà vào giờ này, bà ta kinh hãi lắp ba lắp bắp nhưng tay cầm mạt chược vẫn không ngừng chơi, bà ta nói về đúng lúc đấy, ra ngoài mua đồ ăn sáng sớm chút cũng được, hỏi xem các chú các thím muốn ăn gì, đêm qua mẹ mày gặp may, sẽ bao cả đám!
Hứa Tô vẫn không nhúc nhích, hắn hỏi Tô An Na: “Có phải bà lén vay tiền Phó Vân Hiến sau lưng tôi không?”
“Có hả?” Tô An Na vuốt cây bài, giả ngu thấy rõ, “Quên lâu rồi.”
Hứa Tô chỉ hỏi đúng một câu: “Có phải bà lén vay tiền Phó Vân Hiến sau lưng tôi không?” Hai bà già ngồi cùng bàn đã không còn mò bài nữa, bọn họ dè dặt nhìn chằm chằm Hứa Tô, cảm thấy ánh mắt đứa nhỏ này không giống ngày thường, tơ máu chằng chịt trong mắt, khiến bọn họ sợ hãi.
“Thì có lấy một tí.” Tô An Na thấy phiền việc con trai cứ đứng bên cạnh làm ảnh hưởng tới việc mò bài của mình, bà ta cong khuỷu tay đẩy hắn ra xa một chút, “Mẹ mày lấy của người ta tí tiền thì làm sao, mẹ mày nuôi được đứa con trai lớn đùng như thế chẳng lẽ lại cho kẻ đó ngủ miễn phí à, mẹ mày còn chưa chửi họ Phó ấy hại nhà họ Hứa tuyệt tự thì thôi!”
“Lấy bao nhiêu?” Hứa Tô run lẩy bẩy, cũng không phải do bị mẹ ruột chọc ngoáy vào tận xương tủy ngay trước bàn dân thiên hạ, cũng không nói được có phải là tức giận hay không. Hắn chỉ là tự nhiên cảm thấy mình thật sự rất nực cười, bản thân mình thì cắm đầu làm việc để bù nợ, còn mẹ hắn thì lại rút ruột ở đầu kia, khoản tiền này tính thế nào cũng còn không rành mạch được. Bảo sao Phó Vân Hiến lại khinh thường nhìn cuốn sổ đó, bảo sao y lại có thể trực tiếp nói ra câu, tôi nuôi em.
Mấy năm nay, hắn tùy tiện làm càn, ra vẻ một cách vụng về, xem thường Hình Minh lên giường mua địa vị, ngứa mắt Trịnh Thế Gia bán mình gặp may, hắn cố gắng muốn chứng tỏ gì đó, muốn bảo vệ chút gì đó, như thể là mối quan hệ này dính thêm được một chữ “tình”, thì sẽ rất thanh cao.
“Chắc tổng khoảng hai ba triệu, xin bao lần rồi sao mà nhớ rõ nữa.” Tô An Na báo ít không báo nhiều, yên tâm thoải mái, “Phó Vân Hiến nói ba triệu đó cũng chỉ là tiền lẻ thôi, hai ngày nữa sẽ bảo thư ký đưa thẳng tiền mặt tới cho mẹ mày -”
Tô An Na còn chưa dứt lời, Hứa Tô đã vung tay lật ngược bàn mạt chược nghe “rầm” một tiếng. Còn chưa chờ mấy người hàng xóm ham mê cờ bạc chửi ầm lên thì hắn đã đẩy những người cản đường ra, phăm phăm xông vào trong bếp, lúc quay ra thì cầm một con dao nhọn trong tay, hoàn toàn như đang muốn đồng quy vu tận.
Những người chơi bài hai bàn ré lên sợ hãi, đồng loạt đứng dậy.
“Đ*t mẹ nó bất cứ ai còn tiếp tục chơi bài với mẹ tôi thì tôi giết người đó!” Hứa Tô như đã phát điên, hắn không dọa dẫm mà thực sự khua dao về phía những người trước mặt, “Tôi chỉ nói đúng một lần, nghe rõ rồi thì cút ngay lập tức, nghe chưa rõ thì giờ tôi sẽ đâm chết luôn -”
“Mày làm phản rồi!” Chỉ có mình Tô An Na là không sợ thằng con trai phát rồ, hồi trước đánh quen rồi, chẳng quan tâm trở thành trò cười trước mặt bao nhiêu người, bà ta vẫn có thể ra tay.
Hứa Tô bị Tô An Na vả một phát vào miệng, lúc này lý trí mới trở về, lẳng lặng để dao xuống. Hắn ngẩng đầu, mờ mịt nhìn qua đám người trong phòng một lượt, hắn quay lại cười đầy đau đớn với mẹ mình: “Bà bô này, bà nuôi con trai của bà không khác gì con chó… chúng ta giữ chút mặt mũi được không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...