.Mê Huyễn hải hạp hàng năm đều có sương mù dày đặc, mặc dù vào giữa trưa, tầm nhìn vẫn đang rất thấp. Gió biển đưa tới hương vị mát mẻ của biển, bên tai nghe được từng cơn sóng mãnh liệt, tâm tình kiềm nén nhiều ngày của Hắc Thiếp Nhĩ rốt cuộc thoáng cảm thấy buông lỏng, trên bãi biển có thể nhìn thấy hơn trăm điểm đen nho nhỏ, đó là đội thuyền do Tắc Ban nhân phái tới, tình bạn giữa Lang Uyên và Đạt Ni Nhĩ Tạp quả nhiên thâm hậu. Lang Uyên nắm cánh tay một hán tử màu da ngăm đen của Tắc Ban tộc đi tới hướng Hắc Thiếp Nhĩ, đại hán nọ cường tráng, đầu bóng lưỡng, diện mạo thật bình thường, chỉ hấp dẫn mắt người nhất chính là hắn có một đôi chân to, đây là đặc thù cộng đồng Tắc Ban nhân, bước chân rộng, ngón chân lại có màng xòe ra, đặc thù như vậy khiến cho bọn họ có thể tự do ngao du ngoài biển cả." Đạt Ni Nhĩ Tạp tham kiến đại soái!" Đạt Ni Nhĩ Tạp cung kính chắp tay hành lễ với Hắc Thiếp Nhĩ, Tắc Ban tộc là một trong những dân tộc ít ỏi được đế quốc thừa nhận, nói cách khác bọn họ là cư dân hợp pháp của Huyền Vũ đế quốc.Hắc Thiếp Nhĩ gật đầu, hòa ái nói: " Lần này đa tạ ngươi!"Đạt Ni Nhĩ Tạp cười nói: " Lang đại ca đối với ta có ân cứu mạng, đừng nói là hơn trăm đội thuyền, mặc dù muốn cho ta hiến sinh mệnh cho hắn, Đạt Ni Nhĩ Tạp ta cũng sẽ không một chút cau mày."Trong lòng Lang Uyên ấm áp, sự chí tình của huynh đệ làm cho hắn thật cảm động.Hắc Thiếp Nhĩ nói: " Truy binh của đế quốc rất nhanh sẽ đến nơi đây, chúng ta nên mau chóng vượt qua eo biển thôi."Đạt Ni Nhĩ Tạp gật đầu, cầm lấy tù và bằng vỏ ốc nơi ngực, liền thổi lên. Lang Uyên chỉ huy binh lính bắt đầu theo thứ tự leo lên đội thuyền của Tắc Ban nhân, mặc dù Tắc Ban nhân cung cấp hơn trăm đội thuyền, nhưng loại thuyền này bình thường chỉ dùng để săn bắt cá, mỗi lần chỉ có thể vận chuyển hơn mười binh sĩ, cứ theo đà này, phải đi tới lui hơn bốn mươi lần mới có thể đem tất cả binh sĩ vận chuyển đến bờ bên kia eo biển. Thẳng đến lúc hoàng hôn, mới chỉ có nửa số binh lính thông qua eo biển, lúc này sóng gió ngoài khơi cũng lớn hơn rất nhiều, thời gian vượt eo biển càng kéo dài hơn. Hắc Thiếp Nhĩ quyết đoán hạ lệnh: " Tiếp tục vượt biển, tranh thủ trước khi bình minh đến, vận chuyển hết mọi người đi."Sắc trời nhanh chóng ảm đạm xuống, mây đen bao phủ cả bầu trời, bầu trời trầm thấp, dường như muốn cô đặc ở ngoài khơi, đột nhiên chân trời lóe lên tia chớp bổ ra tiếng chấn động, lập tức vang lên tiếng sấm rền đinh tai nhức óc. Trong nháy mắt gió mạnh lên, tiếng ầm ì điên cuồng bôn ba trên mặt biển, sóng biển dâng trào lên, hướng đá ngầm trên bờ liên tiếp đập vào ầm ầm, xé rách không gian hòa lẫn bọt nước bay tung lên giữa không trung. Sóng lớn như dời non lấp bể đưa một chiếc thuyền nhỏ lên tận đỉnh sóng, sau đó nhanh chóng hất rớt xuống, dưới tiếng gào hoảng sợ của các tướng sĩ, đã rơi ập vào trong sóng biển. Trong lúc rơi xuống một con thuyền nhỏ mất đi cân đối, đã lộn ngược lại, không đợi binh lính trên thuyền làm ra phản ứng, lại một loạt sóng lớn đem thuyền nhỏ xoay tròn ném lên giữa không trung, nặng nề té rớt trên đá ngầm, thi thể và máu tươi trong nháy mắt đã bị sóng biển xóa đi, chỉ còn huyết tinh nhàn nhạt vẫn đang tồn tại trong không khí.Tình huống thay đổi bất ngờ làm Tắc Ban nhân bị dọa run rẩy, đại bộ phận Tắc Ban nhân tấp thuyền vào bờ, không dám dùng tính mạng của mình đi mạo hiểm.Đạt Ni Nhĩ Tạp lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, thấp giọng hướng Lang Uyên nói: " Không bằng chờ sóng gió Minh thần dẹp yên?"Hắc Thiếp Nhĩ đứng một bên nói như đinh chém sắt: " Không được, trong đêm nay phải vượt qua eo biển!"Đạt Ni Nhĩ Tạp bị lời ngang ngược của Hắc Thiếp Nhĩ chọc giận, lớn tiếng nói: " Đại soái, ta không có nghĩa vụ để cho tộc nhân của chúng ta mạo hiểm!"Lang Uyên cầm cánh tay của Đạt Ni Nhĩ Tạp, ngăn trở hắn tiếp tục phát tác, thấp giọng nói: " Chúng ta sẽ tặng thù lao thật lớn cho Tắc Ban nhân!"Đạt Ni Nhĩ Tạp chậm rãi lắc đầu: " Tiền bạc vĩnh viễn không mua được tính mạng!" Hắn vỗ mu bàn tay của Lang Uyên: " Thân là thủ lĩnh của Tắc Ban tộc, ta phải phụ trách tính mạng của tộc nhân, đội thuyền ta có thể tặng cho ngươi, tính mạng ta có thể giao cho ngươi, nhưng ta không có quyền buộc tộc nhân trả giá cho tình cảm giữa chúng ta!"Lang Uyên yên lặng gật đầu, đa số Tắc Ban nhân lựa chọn rời đi, chỉ có mười hai người kể cả Đạt Ni Nhĩ Tạp là lưu lại, làm cho cuộc vượt biển càng chậm chạp hơn. Đạt Ni Nhĩ Tạp cũng tự mình gia nhập vào hàng ngũ điều khiển thuyền, trong trí nhớ của hắn Mê Huyễn hải hạp chưa bao giờ xuất hiện sóng lớn như thế, một loại mây đen điềm xấu bao phủ nội tâm của hắn." Đại soái! Lên thuyền thôi!" Lang Uyên thấp giọng khẩn cầu.Hắc Thiếp Nhĩ chậm rãi lắc đầu: " Ta từng bỏ rơi huynh đệ thủ hạ, tuyệt sẽ không tái phạm sai lầm đồng dạng!"Trong nội tâm đột nhiên cảm ứng được một trận gầm rú nặng nề, hai mắt hắn vô ý thức nhìn phía bầu trời, nhìn thấy trong sấm sét lôi minh chớp lóe vang dội, một đạo thân ảnh hồng sắc đang xoay quanh trong mây. Trong ánh mắt thâm thúy của Hắc Thiếp Nhĩ thình lình bắn ra quang mang kích động, hắn thấp giọng nói: " Đến! Hắn rốt cuộc đã đến!"Lang Uyên cũng không rõ hàm nghĩa những lời này của Hắc Thiếp Nhĩ. Lúc này võ sĩ phụ trách quan sát tình hình kẻ địch đã chạy đến cấp báo, đại quân đế quốc chỉ còn cách Mê Huyễn hải hạp không đầy mười dặm." Đại soái! Mau lên thuyền đi!" Lang Uyên lại khẩn cầu.Hắc Thiếp Nhĩ kiên quyết lắc đầu, hắn cầm mật chỉ của đế quân Huyền Tư Triết giao cho mình trước khi chết vào trong tay Lang Uyên: " Lang Uyên, hết thảy ta nhờ ngươi!"Lang Uyên làm sao cũng không rõ, vì sao tại thời khắc cuối cùng, Hắc Thiếp Nhĩ đột nhiên buông bỏ ý niệm đi Mặc Vân Thành, quyết ý lưu lại chiến đấu? Hắc Thiếp Nhĩ nói: " Mang theo phần mật chỉ này đi tìm cho được công chúa, hoàn thành di mệnh của đế quân..."Một tiếng sét đánh bạo liệt cắt đứt lời nói của Hắc Thiếp Nhĩ, trong thiên địa phương xa, một đạo hắc tuyến đột nhiên đột nhiên xuất hiện, đại quân đế quốc phái tới tiễu trừ rốt cuộc đã đi tới trước mặt." Đi!" Hắc Thiếp Nhĩ bộc phát ra một tiếng rống to.Lang Uyên rưng rưng gật đầu, leo lên chiếc thuyền của Đạt Ni Nhĩ Tạp, một đạo quỹ tích màu xám trắng, trong bóng đêm âm u nhanh như tia chớp bay nhanh tới xé rách cả bóng đêm, với tốc độ không thể diễn tả hướng bên eo biển vọt tới.Hắc Thiếp Nhĩ mắt hổ trợn tròn, hắn đã nhận ra đó chính là bộ đội tiên phong do Huyết Tinh nhân tạo thành. Cánh tay tráng kiện của hắn huy vũ trên không trung: " Bắn!"Một ngàn binh sĩ bắn tên canh giữ ở phía sau đồng thời giơ lên nỗ tiến, hơn ngàn mũi hỏa tiễn giống như lưu tinh bắn về phía giữa không trung, ở trong trời đêm vẽ ra một đạo quỹ tích, sau đó bắn về phía đội ngũ của Huyết Tinh nhân.Hỏa tiễn thiêu đốt chiếu sáng đôi mắt đỏ sậm khát máu của Huyết Tinh nhân, tốc độ của hỏa tiễn đang thiêu đốt bắn tới lớp da thô ráp cứng rắn của bọn chúng, nhưng giống như là bắn vào trên sắt đá, đối với bộ lông và da thịt của chúng nó không tạo được bất cứ sự tổn thương gì. Mũi tên bắn tới đau đớn làm cho Huyết Tinh nhân phát ra tiếng tru lên phẫn nộ, hung tính của bọn chúng đã hoàn toàn bị kích khởi.Không đợi binh lính thay đợt tên thứ hai, Huyết Tinh nhân đã lao nhanh xông vào trong đội ngũ binh lính bắn tên, một hồi tàn sát đầy máu tanh đã mở ra.Móng vuốt bén nhọn của Huyết Tinh nhân dễ dàng xé rách khôi giáp của binh lính bắn tên, mở ra chiếc miệng lớn dữ tợn, hung hăng cắn vào cổ binh lính, răng nanh sắc bén không chút phí sức bẻ gãy cổ của bọn họ, máu tươi của binh lính làm cho thú tính của Huyết Tinh nhân sôi trào.Trong thiên địa nơi nơi tràn ngập tiếng tru lên thê thảm, binh lính thủ hạ của Hắc Thiếp Nhĩ đối mặt với đám Huyết Tinh nhân không có nhân tính, đã hoàn toàn giống như sơn dương đang chờ người làm thịt.Những kỹ xảo chiến đấu được huấn luyện nghiêm chỉnh của bọn họ trước mặt Huyết Tinh nhân vô cùng chậm chạp mà rối loạn, vũ khí lợi hại căn bản không thể xuyên qua lớp da cứng cỏi của bọn họ, cuộc chiến đấu đã diễn biến thành trận giết hại nghiêng về một bên.Quang ảnh màu xanh nhanh như tia chớp nhảy vào trong mưa máu do Huyết Tinh nhân tạo ra, Hắc Thiếp Nhĩ ngồi vững trên thanh lang, cánh tay tráng kiện hữu lực giơ lên thanh kiếm răng cưa, chém mạnh xuống, kiếm phong chuẩn xác không lầm đâm vào mắt của một gã Huyết Tinh nhân. Nương theo một tiếng tru lên kinh thiên động địa, bộ lông của Huyết Tinh nhân bị thương hoàn toàn dựng thẳng lên, nó bỏ đi hai đoạn thi thể ở trong tay, móng vuốt sắc bén vẽ ra mấy đạo quỹ tích lóe sáng, hướng ngực của Hắc Thiếp Nhĩ chộp tới.Tay của Hắc Thiếp Nhĩ cầm kiếm, tay trái đón đánh ra, chuẩn xác chụp trúng cánh tay của Huyết Tinh nhân, chung quanh thân thể hắn bao phủ một tầng vầng sáng. Trong mắt của Huyết Tinh nhân hiện lên một tia sợ hãi, lực lượng của Hắc Thiếp Nhĩ vượt qua khỏi sự tưởng tượng của nó, theo một tiếng vang răng rắc thanh thúy, cánh tay tráng kiện của Huyết Tinh nhân bị Hắc Thiếp Nhĩ bẻ gãy, khúc xương gãy chọc thủng da thịt của nó, lộ ra bên ngoài thân thể. Thanh kiếm răng cưa dâng lên ngọn lửa màu đỏ quanh thân, quang hoa nóng rực như tia chớp lướt qua vùng cổ tráng kiện của Huyết Tinh nhân, đầu tiên là nhìn thấy một dấu vết, rồi sau đó nhanh chóng biến hồng, máu tươi từ miệng vết thương lởm chởm phun ra như suối.Huyết Tinh nhân hoảng sợ che cổ, máu tươi từ khe hở kẽ tay hắn liên tiếp chảy tràn ra, chiếc cổ đã gãy rốt cuộc không chịu nổi sức nặng của đầu lâu, đầu lâu rơi xuống lăn tròn trên mặt đất. Thân thể không đầu vọt mạnh về phía trước, vừa vặn đạp trúng thi thể của một binh lính, đạp thành hai đoạn, ngay sau đó liền ầm ầm ngã trên mặt đất.Hắc Thiếp Nhĩ giơ thanh kiếm răng cưa, gương mặt kiên nghị toát ra khí thế oai hùng: " Ngăn ta thì chết!" Thanh âm của hắn làm không khí chung quanh chấn động.Huyết Tinh nhân giống như nước thủy triều hướng Hắc Thiếp Nhĩ dũng mãnh lao tới, máu tươi chỉ có thể kích khởi cuồng tính của chúng nó, cũng không thể làm cho chúng nó thối lui.Trên không trung một con cự long màu đỏ hướng phía trước Hắc Thiếp Nhĩ lao xuống, ở giữa không trung phun ra một đạo lửa cháy màu đỏ, ngọn lửa ập tới bốn gã Huyết Tinh nhân lao tới trước tiên, mùi thịt cháy khét từ bốn gã Huyết Tinh nhân truyền ra tỏa khắp trong không khí.Hai ngàn binh sĩ còn lại sau lưng Hắc Thiếp Nhĩ dũng cảm vọt đi lên, Huyết Tinh nhân không phải là không thể chiến thắng, chúng nó cũng biết thế nào là cái chết.Phía tây nam đám Huyết Tinh nhân bắt đầu xuất hiện một trận hỗn loạn, một nam một nữ không chút sợ hãi xông vào trong trận doanh của chúng, chính là Đường Liệp và Phỉ Na vừa kịp chạy tới.Đồ Long Đao trong tay Đường Liệp đúng lúc lại là khắc tinh của lớp da cứng rắn của đám Huyết Tinh nhân, mỗi một đao xuất ra, sẽ có một gã Huyết Tinh nhân bị hắn chém bị thương, làn da cứng rắn của Huyết Tinh nhân dưới Đồ Long Đao lại vô cùng yếu ớt. Ngọc bích đao của Phỉ Na mặc dù không lợi hại bằng Đồ Long Đao, nhưng thân thủ nàng linh hoạt, chuyên ra tay vùng mắt mềm yếu nhất của Huyết Tinh nhân, trong thời gian ngắn, đã chọc mù bảy tên Huyết Tinh nhân. Dưới sự liên thủ của hai người, Huyết Tinh nhân chung quanh đã ào ào bị thương ngã xuống, bọn họ giết ra một đường máu hướng vị trí của Hắc Thiếp Nhĩ tới gần.Uy lực của Hắc Thiếp Nhĩ và xích long liên thủ hơn xa bọn họ, hắn cưỡi thanh lang xuyên toa chém giết, xích long ở trên không liên tục phối hợp. Hắc Thiếp Nhĩ đã nhiều ngày chìm trong buồn bực cuối cùng đã tìm được chỗ giải thoát, cười ha ha nói: " Hôm nay ta muốn giết sạch đám lông dài các ngươi!" Trở tay một kiếm, chém đứt đầu lâu của một Huyết Tinh muốn đánh lén phía sau." Đại soái!" Phỉ Na và Đường Liệp rốt cuộc thành công tiến tới trước mặt Hắc Thiếp Nhĩ.Hắc Thiếp Nhĩ trăm mối cảm xúc gật đầu: " Phỉ Na!"Đường Liệp không dám buông lỏng chút nào, chém ra một đường vòng cung, chém một gã Huyết Tinh nhân vừa muốn tới gần Phỉ Na thành hai nửa, đao diễm màu lam bắn thẳng vào bộ lông màu nâu của Huyết Tinh nhân, ở trong không khí tỏa ra một mùi cháy khét khó ngửi.Hắc Thiếp Nhĩ hâm mộ nhìn Đường Liệp, một đao này của Đường Liệp không chỉ nhờ vào sự sắc bén của trường đao, góc độ và lực lượng xuất đao đều hoàn mỹ, không nghĩ tới trong thời gian ngắn vậy mà có tiến bộ cực lớn như thế.Hai gã Huyết Tinh nhân điên cuồng gào thét đồng thời đánh tới Đường Liệp, bước chân Đường Liệp lui về phía sau thật xảo diệu, khi lực lượng của hai gã Huyết Tinh nhân đã dùng hết, đao phong xoay ngược lại chém ra phía ngoài, đao diễm màu lam trong nháy mắt tăng vọt, ngạnh sanh chặt đứt bốn bàn tay sắc bén của Huyết Tinh nhân.Huyết Tinh nhân đồng thời phát ra một tiếng kêu thảm, Phỉ Na nắm chắc thời cơ khó được, hoàng kim nỗ nhắm vào mắt bọn chúng mà bắn, mũi tên xuyên vào trong mắt chúng thật sâu, tiếng kêu thảm thiết lại không ngừng vang lên.Sự cường hãn của ba người rốt cuộc làm cho Huyết Tinh nhân biết khó mà lui, chúng nó mở lớn vòng vây, cũng không dám tiếp tục công kích trong phạm vi gần.Đại quân đế quốc đến ngăn chặn đang thong thả tiến tới, bọn họ cũng không vội tiến công, xem ra muốn dùng đám Huyết Tinh nhân dã man này làm tiêu hao năng lượng của đối phương.Xích long phát ra một tiếng gầm rú phẫn nộ, lân giáp vùng cổ dựng thẳng đứng lên, nó bay lượn trên đỉnh đầu Hắc Thiếp Nhĩ, một đôi mắt màu đen gắt gao nhìn thẳng lên mây đen ở trên không trung.Nội tâm của Hắc Thiếp Nhĩ bỗng nhảy mạnh, đây là cảm ứng trước khi đại địch xuất hiện.Bên hông Đường Liệp đột nhiên cảm thấy một trận nóng rực, hắn lập tức phán đoán ra cỗ nhiệt lưu này đến từ Long Đản bỏ bên trong túi da giắt bên hông, tim của hắn không tự chủ được càng nhảy nhanh hơn.Cảm xúc mãnh liệt trên mặt Hắc Thiếp Nhĩ dần dần rút đi, một lần nữa khôi phục vẻ mặt như nước giếng không dao động, hắn chậm rãi nói: " Phỉ Na, ngươi và Đường Liệp mang thanh lang lên thuyền trước!"Phỉ Na lắc đầu, quật cường nói: " Không! Đại soái không đi, ta cũng không đi!"Một giọt nước mưa lạnh như băng nhỏ xuống trên trán Hắc Thiếp Nhĩ, hắn lạnh lùng nói: " Hôm nay ta thật muốn nhìn xem, vị Long kỵ sĩ bí ẩn của đế quốc đến tột cùng là ai?"" Đại soái!" Phỉ Na quỳ sụp rưng rưng kêu lên.Hắc Thiếp Nhĩ trở tay cắm thanh kiếm răng cưa ra sau lưng, xích long chậm rãi lướt tới bên cạnh hắn, Hắc Thiếp Nhĩ tràn ngập trìu mến vỗ lên lưng thanh lang, dứt khoát nhảy lên trên lưng xích long, hắn hét lớn: " Quân lệnh như núi, không được cãi lời!"Xích long giống như một tia chớp màu đỏ, đón mưa gió hướng mây đen hắc ám bay đi.Xích long xuyên phá qua mây đen tăm tối, phía trên chính là bầu trời đêm yên lặng. Sao giăng đầy trời giống như bảo thạch vây quanh thảm lông nhung, đêm đen yên lặng mà xinh đẹp, cùng tình cảnh mưa sa chớp giật vừa rồi hoàn toàn là hai thế giới bất đồng.Ánh mắt Hắc Thiếp Nhĩ bị lưu tinh màu lam hút lấy. Lưu tinh mang theo quang hoàn xinh đẹp kéo chiếc đuôi thật dài màu lam dùng tốc độ cao hướng hắn lao tới.Khóe môi Hắc Thiếp Nhĩ lộ ra một tia cười nhàn nhạt: " Ngươi rốt cuộc đã đến!"Lam long đang bay nhanh chỉ còn cách Hắc Thiếp Nhĩ chừng một trăm thước thì bỗng nhiên dừng lại, lam bào nhân lẳng lặng đứng trên lưng lam long, quanh thân tỏa ra vầng sáng màu lam, gương mặt hắn không có ngũ quan(tai, mắt, mũi, miệng...), giống như là một khối tinh thạch bằng phẳng không tì vết, tản mát ra quang mang quỷ dị.Hắc Thiếp Nhĩ kiên cường đứng thẳng trên lưng xích long, hắn rốt cuộc đã gặp được Long kị sĩ thần bí nhất của đế quốc, từ năng lượng mà đối thủ biểu hiện ra, hắn đã cảm giác được, cấp bậc của lam long kị sĩ đã đạt tới trình độ cao nhất của Long kị sĩ.Xích long và lam long nhìn nhau căm tức, thân thể chúng nó đồng thời dâng lên năng lượng uyển diễm như lửa." Hắc Thiếp Nhĩ!" Lam bào nhân cất lên thanh âm không có chút cảm tình của nhân loại.Hắc Thiếp Nhĩ rút ra khai sơn cung, không chút tiếng động cài tên lên trên dây cung.Gương mặt như tinh thạch của Lam bào nhân xẹt qua một đạo ánh sáng như kim sắc: " Ngươi mặc dù là Long kị sĩ, nhưng chỉ nắm vững được bí quyết năng lượng khống chế của bản thân, mà ta đã tiến vào cảnh giới thiên đạo, có thể nắm vững năng lượng của ngoại giới, ngươi nhất định sẽ thua."Hắc Thiếp Nhĩ hừ lạnh một tiếng, năng lượng tụ tập vào trên mũi tên, bỗng nhiên buông ra dây cung, không khí phía trước bị năng lượng thật lớn nghiền ép đột nhiên sụp xuống, mũi tên tràn ngập năng lượng ma xát cùng không khí với tốc độ cao tạo ra vô số hỏa tinh màu vàng, mũi tên trong khoảng cách phi hành ngắn ngủi, nhanh chóng bay tới, nương theo một tiếng nổ bạo liệt, một đoàn năng lượng nương theo mũi tên nhanh như tia chớp bắn về phía ngực lam bào nhân.Lam bào nhân không làm ra động tác gì né tránh, mũi tên còn các hắn chừng ba thước, thì năng lượng màu lam quay chung quanh thân thình lình hướng bốn phía khoách triển ra, quang mang mũi tên nhanh chóng phai nhạt xuống, lập tức chuyển hóa thành vô số bụi mù.Lam bào nhân lạnh lùng nói: " Ngươi không phải đối thủ của ta!" Ngón tay hắn bắn trên hư không, một chùm tia sáng màu lam như tia chớp hướng Hắc Thiếp Nhĩ phản kích bay đi.Sắc mặt Hắc Thiếp Nhĩ khẽ biến, đối thủ đã luyện thành thủ đoạn tùy ý khống chế năng lượng, theo hắn biết trong số các Long kị sĩ, chỉ có đế quân Huyền Tư Triết mới có khả năng tu luyện được như thế.Hai tay Hắc Thiếp Nhĩ trên không trung vỗ tới, hai luồng ngọn lửa cháy rực hình thành một tấm thuẫn bằng liệt hỏa trước mặt hắn và xích long, năng lượng vô hình do đối phương bắn tới chạm vào trên tấm thuẫn liệt hỏa, bộc phát ra một âm thanh trầm muộn, quang mang màu đỏ lam ở trên không trung lóe ra, cuối cùng hóa thành sương mù tản đi.Hắc Thiếp Nhĩ mặc dù thành công hóa giải thế công của đối thủ, nhưng năng lượng trong thân thể hắn đã tổn hại vượt xa đối thủ.Lam bào nhân nhẹ giọng nói: " Chỉ sau khi tìm hiểu được thiên đạo, Long kị sĩ mới có thể phát sinh biến hóa thoát thai hoán cốt, năng lượng trong cơ thể ta sinh sôi không ngừng, năng lượng của ngươi mặc dù cường đại, nhưng sẽ có lúc bị khô kiệt."Hắc Thiếp Nhĩ cười lạnh nói: " Trước khi năng lượng của ta khô kiệt, ta có thể đoạt đi mạng chó của ngươi mang theo xuống địa ngục!" Thanh kiếm răng cưa tựa như luồng chớp kinh hồng trên bầu trời, cùng với xích long dưới chân bay với tốc độ cao hình thành hai đạo quỹ tích màu đỏ bình hành.Năng lượng bao phủ quanh thân lam bào nhân chợt mở rộng, năng lượng màu lam quanh thân phát ra mũi nhọn màu trắng nhàn nhạt, đối mặt với công kích lôi đình vạn quân của Hắc Thiếp Nhĩ, hắn cũng không dám xem thường, hai tay trên không trung vẽ ra một vòng tròn thật to, một mặt thuẫn màu lam hình thành ở phía trước hắn. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.mThanh kiếm răng cưa của Hắc Thiếp Nhĩ dấy lên kiếm diễm đã mở rộng chừng hai mươi thước chiều dài, kiếm diễm màu đỏ cùng khí thuẫn màu lam bỗng nhiên chàng vào một chỗ, địa phương tiếp xúc thoáng hiện bạch quang, Hắc Thiếp Nhĩ toàn thân kịch chấn, kiếm diễm lâm vào khí thuẫn không tới nửa tấc, đã không còn cách tiếp tục đâm tới.Năng lượng của lam bào nhân hình thành khí thuẫn màu lam lóe ra quang hoa quỉ dị, xem qua như nước biển nhộn nhạo, lại phảng phất như là tinh thạch mỹ lệ dễ thay đổi.Hắc Thiếp Nhĩ đột nhiên cảm thấy khí thuẫn màu lam của đối phương ẩn ẩn truyền đến một trận hấp lực, cố gắng hấp thu đi năng lượng ngưng tụ trên thanh kiếm răng cưa của mình.Xích long bên dưới bỗng nhiên ngửa đầu phun ra một đạo lửa cháy uy mãnh hừng hực, mục tiêu của nó chính là lam long dưới chân lam bào nhân, cùng lúc khi xích long phun lửa, lam long cũng phun ra một luồng nước chảy màu lam, nước chảy bao bọc lửa cháy, xa xa nhìn lại, nước chảy bao quanh một luồng hỏa diễm trong hạch tâm vẫn đang hừng hực thiêu đốt, nước lửa hòa trộn, tương khắc cùng sinh ra, ở trong hư không hình thành một hình cầu trong suốt sáng ngời thật lớn.Hắc Thiếp Nhĩ bạo rống một tiếng, thanh kiếm răng cưa trong tay chém ra một vòng đinh ốc, kiếm diễm phía trước theo động tác của hắn chợt tách lui, năng lượng hình thành một mũi khoan siêu cấp xoay tròn thật nhanh, kiệt lực hướng khí thuẫn màu lam chui vào.Trên gương mặt trong suốt của lam bào nhân lóe lên quang hoa, trong nội tâm đối với thực lực của Hắc Thiếp Nhĩ hâm mộ không thôi, khí thuẫn màu lam lóe ra bạch quang quanh thân, hướng phương hướng của Hắc Thiếp Nhĩ vòng lại, quay chung quanh thanh kiếm răng cưa nhanh chóng xoay tròn, cùng mũi khoan năng lượng của Hắc Thiếp Nhĩ hoàn toàn khác biệt phương hướng, hai cỗ năng lượng khác nhau nghịch hướng xoay tròn, mép năng lượng ma xát với tốc độ cao, sinh ra điện hỏa chói mắt rực rỡ.Xích long cùng lam long phun ra hình cầu nước lửa giao nhau, bỗng nhiên thình lình nổ ra, nương theo một tiếng nổ chấn triệt thiên địa, nhiều điểm hỏa tinh và vô số bọt nước từ trung tâm hướng bốn phía bắn tung ra.Thân hình khôi ngô của Hắc Thiếp Nhĩ bay lên từ trên lưng xích long, tập trung năng lượng toàn thân vào thanh kiếm răng cưa đã biến thành màu trắng như hư huyễn, cả người của Hắc Thiếp Nhĩ đã cùng thanh kiếm tan ra thành một thể, với tốc độ cao hướng lam bào nhân chém tới.Đồng thời lam bào nhân cũng bay khỏi lưng lam long, vầng sáng màu lam bắn ra quanh thân đột nhiên lại biến mất, cuối cùng lại biến thành một ảo ảnh màu đen nhánh.Hắc Thiếp Nhĩ toàn lực bổ ra một kiếm đã sớm siêu việt khái niệm của thời gian cùng tốc độ, đây là một kiếm mà hắn dùng năng lượng ngưng tụ quanh thân tập trung lại, càng là một kiếm mà hắn tụ tập năng lượng cả đời mình.Mà sau khi hắn đánh trúng mục tiêu, mới phát hiện lam bào nhân đã biến mất trong hư không, hắn chém tới chỉ là một ảo ảnh không hề tồn tại.Thanh kiếm răng cửa chém ngập vào trong ảo ảnh giống như lâm vào vũng bùn vô tận, ảo ảnh màu đen giống như quỷ mị quấn quanh trên khí kiếm của thanh kiếm răng cưa, không ngừng hút đi năng lượng cuồn cuộn trên thân kiếm.Trong mắt hổ của Hắc Thiếp Nhĩ hiện lên một tia kinh hãi không hiểu nổi, hắn cảm giác được năng lượng của bản thân đang thoát ly khỏi cơ thể hắn, nhanh chóng trôi qua ảo ảnh màu đen kia.Bên bờ đường viền ảo ảnh bởi vì năng lượng rót vào mà phát ra lam quang quỷ dị.Hắc Thiếp Nhĩ từ lúc chào đời tới nay có lẽ là lần đầu tiên gặp phải đối thủ cường đại như thế, hắn quyết đoán buông bỏ thanh kiếm răng cưa, hóa chưởng thành quyền, quyền ảnh như lưu tinh thay phiên nhau công tới đối thủ.Xích long cùng lam long quấn vào cùng một chỗ trong hư không, triển khai một hồi vật lộn xáp lá cà, móng vuốt bén nhọn của chúng không ngừng công kích lân giáp của đối phương, thủy hệ năng lượng của lam long đã hoàn toàn khắc chế hỏa hệ năng lượng của xích long, quanh thân tỏa ra hơi nước, nương theo sự công kích liên tục của nso, xâm nhập vào vết thương của xích long.Xích long mặc dù cũng có thể xé rách lớp da của lam long nhiều chỗ, nhưng hỏa hệ năng lượng lại không thể thành công xâm nhập vào vết thương của lam long, đối với lam long chỉ gây thương tổn được mặt ngoài.Vết thương của xích long bởi vì bị nước rót vào mà rạn nứt ra từng đạo vết rách màu lam, nước chảy dọc theo vết thương không ngừng mở rộng, ăn mòn da thịt máu huyết của xích long.Xích long bởi vì không thể chịu được sự đau đớn cực độ này mà phát ra một tiếng tê rống bi thiết, từ cổ họng nó phun ra ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, cố gắng dùng liệt hỏa thiêu cháy lam long.Quanh thân lam long nhanh chóng hình thành một hộ giáp như màn nước, nó không chút sợ hãi hướng liệt hỏa phóng đi, giữa liệt hỏa phun ra một mũi tên bằng nước nhỏ hẹp, chuẩn xác không lầm xuyên qua chui vào trong miệng xích long.Lửa cháy tan thành mây khói, xích long toát ra một tia sợ hãi, đầu lâu thật lớn quay ra sau, nhưng lam long lại bám sát không rời, chiếc miệng khổng lồ nhanh như chớp cắn vào cổ họng xích long, xích long tru lên muốn thoát khỏi miệng của lam long, nhưng động tác lại hoàn toàn ngưng lại, lam long xé rách cổ của nó và da thịt lân giáp, răng nhọn ngập vào trong thân thể của xích long, hai luồng nước lạnh giá truyền nhập vào trong huyết mạch của xích long.Thân thể cao lớn của xích long cấp tốc co quắp lại, nước chảy lạnh như băng đến thấu xương làm cho nó trong nháy mắt đánh mất năng lực phản kháng, nó phát ra một tiếng ô minh bi thảm, rống lên tiếng cầu cứu xin giúp đỡ với chủ nhân Hắc Thiếp Nhĩ.Dưới sự công kích của Hắc Thiếp Nhĩ, ảo ảnh màu đen đột nhiên một phân thành hai, do hai lại nứt thành bốn...tám...Trong thời gian ngắn, Hắc Thiếp Nhĩ đã bị ảo ảnh màu đen vây quanh, ảo ảnh vây quanh Hắc Thiếp Nhĩ nhanh chóng xoay tròn lên, đến cuối cùng hình thành một đạo suối chảy màu đen thật lớn, những quyền mà Hắc Thiếp Nhĩ đánh ra nhanh chóng bị suối chảy hấp thu, trước mắt hắn chỉ còn lại bóng đen bay nhanh xoay tròn, cùng thế giới chung quanh hoàn toàn cách ly ra.Mỗi một bộ phận thân thể đều tựa hồ như bị xé rách ra, nhịp tim theo tốc độ xoay tròn thật lớn của suối chảy không ngừng tăng lên." Ngươi là ai?" Hắc Thiếp Nhĩ cạn kiệt lực lượng toàn thân phát ra một tiếng tru lên.Một chùm tia sáng màu lam nhanh như tia chớp đánh trúng lồng ngực của hắn, máu tươi từ trong cơ thể hắn bị hút ra, nhanh chóng dung nhập vào trong suối chảy màu đen, Hắc Thiếp Nhĩ cũng không còn cách tiếp tục duy trì nữa, thân thể hắn bắt đầu xoay tròn thật nhanh, cơ thể và xương cốt dưới lực ly tâm thật lớn mãnh liệt xé rách, cả người trong tiếng hô thảm thiết hóa thành một đoàn máu tươi...Thân hình mất đi tính mạng của xích long từ trên cao như lưu tinh rơi xuống, suối chảy màu đen một lần nữa tan ra hợp thành một ảo ảnh màu đen, thân hình của lam bào nhân trong ảo ảnh một lần nữa hiện lên, gương mặt không tỳ vết lóe ra ánh sáng. Lam long chậm rãi đón dưới chân hắn, một đạo vầng sáng bao phủ quanh thân lam long, những miệng vết thương bị xích long xé rách dưới vầng sáng màu lam trị liệu, không ngờ đã nhanh chóng khép lại.Lam bào nhân khởi hai tay, ánh sáng trên mặt rốt cuộc biến mất, khuôn mặt hắn trắng mà thanh tao, ánh mắt thâm thúy mà kiên định, rõ ràng chính là Huyền Vũ đế quốc tể tướng Tư Mã Thái, khóe môi hắn lộ ra một tia cười mỉm nhàn nhạt: " Á Đương Tư, đến phiên ngươi rồi..."Thuyền gỗ dưới sự xóc nảy kịch liệt của sóng biển, Đường Liệp hai tay nắm chặt dây thừng, buộc chặt Phỉ Na trong lồng ngực mình, sợ sóng gió hất tung hai người ra khỏi thuyền.Chiếc thuyền này do chính Đạt Ni Nhĩ Tạp tự mình điều khiển, thân là thủ lĩnh của Tắc Ban tộc, kỹ năng bơi lội và điều khiển thuyền rất nổi tiếng trong Tắc Ban tộc. Thuyền gỗ dưới sự điều khiển thuần thục của hắn leo lên đỉnh cơn sóng lớn, vẻ mặt Đạt Ni Nhĩ Tạp dị thường nghiêm trọng, Mê Huyễn hải hạp chưa bao giờ có sóng gió lớn đến như thế, một loạt sóng lớn như dời non lấp biển từ phía chân trời xa xôi gào thét mà tới, phát ra từng tiếng nổ rung động lòng người. Đường Liệp đột nhiên kêu lên: " Mau chuyển hướng!"Đạt Ni Nhĩ Tạp nghe hắn hét, ánh mắt hoảng sợ nhìn lên phía trên, nhìn thấy một đạo hồng ảnh ảm đạm từ trên bầu trời nhanh chóng rơi xuống, hắn lập tức liền phán đoán ra, đó là một con xích long đã mất đi tính mạng.Đạt Ni Nhĩ Tạp hấp tấp thay đổi hướng đi, cố gắng tránh thoát xích long đang rơi xuống với tốc độ cao.Sóng biển mãnh liệt mênh mong làm cho thuyền gỗ đang muốn thay đổi phương hướng một lần nữa hất ngược lại tại chỗ, Đường Liệp nắm chặt mép thuyền muốn dùng hết lực lượng toàn thân giữ chặt lại, năng lượng màu lam vờn quanh thân thuyền, năng lượng cường mãnh tràn ngập thân thuyền sinh ra lực phản xung thật lớn với mặt nước, thuyền gỗ dưới sự hợp tác của Đường Liệp và Đạt Ni Nhĩ Tạp, rốt cuộc thành công thoát khỏi sóng lớn, dọc theo sóng lớn nghiêng chừng bảy mươi độ nhanh chóng trượt xuống dưới.Không đợi thuyền gỗ lướt kịp khỏi cơn sóng lớn, thi thể khổng lồ của xích long rơi xuống với tốc độ cao chìm vào trong sóng lớn, một đạo cột nước bị kích khởi tung lên tận trời, nước biển lạnh băng trùm lên làm cả ba người Đường Liệp đều ướt đẫm, địa phương chung quanh xích long rơi xuống đã hình thành một dòng xoáy lớn.Bên trong Đạt Ni Nhĩ Tạp phát ra một tiếng kêu to hoảng sợ, hắn liều mạng thao khống chiếc thuyền muốn vòng ra phía ngoài, cố gắng thoát ly dòng xoáy lan đến, nhưng lập tức phát hiện hết thảy đều phí công vô ích.Thuyền gỗ tựa như một mảnh lá cây phiêu linh xoay tròn tiến nhập vào trong dòng xoáy màu đen, bầu trời, nước biển, hết thảy đều nhanh chóng xoay tròn chung quanh bọn họ.Phỉ Na hoảng sợ nhào vào ôm chặt Đường Liệp, thân hình bọn họ theo thuyền gỗ thoáng qua đã bị dòng xoáy khổng lồ nuốt gọn...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...