Y Phi Quyền Khuynh Thiên Hạ

Tiêu Thiên Diệu từ trước tới nay vẫn luôn không phải là người do dự thiếu quyết đoán, nhưng chuyện này lại khiến hắn do dự, trong lúc nhất thời không biết nên quyết định thế nào.

Hắn nên hỏi hay là không nên hỏi?

Lý trí nói cho hắn biết, không thể hỏi.

Hắn là ai, Lâm Sơ Cửu là ai, vì sao hắn cần phải để ý tới chuyện Lâm Sơ Cửu có vui hay không?

Nhưng hắn lại không thể nào khống chế được cảm xúc của mình, hắn thật sự muôn biết rõ ràng vì sao Lâm Sơ Cửu không vui, để lần sau hắn có thể tránh.

"Khụ khụ......" Tiêu Thiên Diệu tự nói với bản thân mình, hắn chỉ muốn thu thập ý kiến bất đồng, cùng một sự kiện nhưng người khác nhau có thể nhìn ra những vấn đề khác nhau.

"Vương gia cảm thấy khó chịu trong cổ họng? Có muốn uống nước hay không?" Lâm Sơ Cửu ngẩng đầu, đôi mắt bình tĩnh không hề gợn sóng, nhưng hốc mắt hơi đỏ lại tiết lộ cảm xúc chân thật của nàng.

"Nàng không vui?" Tiêu Thiên Diệu không hề do dự, trực tiếp hỏi.

"A?" Lâm Sơ Cửu sững sờ khi bị Tiêu Thiên Diệu bất ngờ hỏi như thế.

"Vì sao?" Tiêu Thiên Diệu chỉ nghĩ Lâm Sơ Cửu đang muốn trốn tránh.

"Chuyện gì vậy?" Đầu óc nàng hoàn toàn không theo kịp tiết tấu.


"Vì sao lại không vui?" Nếu như đã mở miệng hỏi, Tiêu Thiên Diệu lập tức không cảm thấy ngượng ngùng nữa.

Lâm Sơ Cửu lúc này mới nghe hiểu, động tác trên tay hơi dừng một chút, ngay sau đó lại khôi phục như thường, quay đầu tiếp tục nhìn chằm chằm vào hai chân Tiêu Thiên Diệu, nói: "Ta không phải không vui." Loại ủy khuất giống như thế này, nàng đã chịu nhiều rồi.

Một cô nhi được gửi đi học ở nước ngoài, sao có thể không chịu sự kỳ thị của những người khác. Mặc dù quốc gia M là quốc gia di dân, nói dễ nghe thì mỗi người đều bình đẳng, dân chủ tự do, nhưng thái độ của bọn họ đối với người Hoa, kém hơn rất nhiều so với những gì bọn họ nói với quốc tế.

Sự phân biệt chủng tộc cực kỳ rõ ràng, thái độ và hành động của mọi người còn ác liệt hơn cả trăm ngàn lần so với Tiêu Thiên Diệu.

"Nói dối." Bất mãn rõ ràng như vậy, thật sự xem hắn là người mù sao?

"Ta không lừa Vương gia, ta thật sự không phải không vui." Lâm Sơ Cửu không nhìn Tiêu Thiên Diệu, thờ ơ nói: "Ta chỉ cảm thấy khó chịu, trong lòng không thoải mái mà thôi."

"Có khác nhau sao?" Sự khác biệt giữa không thoải mái và không vui ở đâu? Là một người rất ít khi có cảm xúc, Tiêu Thiên Diệu không thể hiểu được.

"Có, không vui là bởi vì sự tình nào đó không đạt được mong muốn của mình, vì vậy nên cảm thấy bực tức. Nhưng ta không có quyền được nổi cáu, vậy nên không cảm thấy không vui. Đối với việc ta không thoải mái, đó là bởi vì ta cảm thấy bản thân mình đã chịu tổn thương."

Nghĩ tới trong một khoảng thời gian dài tiếp theo, nàng sẽ phải ở cùng với Tiêu Thiên Diệu, Lâm Sơ Cửu cảm thấy có một số lời cần phải nói rõ ràng.

"Vương gia, chúng ta hãy nói rõ một lần. Con người của ta kiêu ngạo ngạo nhưng rất tự ti; thích có mặt mũi, yêu hư danh; Ta thà rằng trốn ở trong chăn khóc lóc, cũng sẽ không quỳ xuống cầu người thương tiếc; Cho dù ngày tháng của ta trôi qua khó khăn thế nào, ta cũng muốn rạng rỡ tươi sáng xuất hiện trước mặt người khác. Để sống sót ta có thể hy sinh tất cả, nhưng không bao gồm nhân phẩm, giẫm đạp lên nhân phẩm cũng nghiêm trọng giống như muốn lấy mạng của ta."

Lâm Sơ Cửu nói giọng đều đều, lực đạo trên tay vẫn không thay đổi, nàng chỉ đơn giản nói lên sự thật.


"Vương gia, ta chính là một người như vậy. Ta biết ngài không thích ta, thậm chí chán ghét ta. Nếu có thể, ta hy vọng khi chúng ta ở bên nhau, trước tiên xin ngài hãy cho ta sự tôn trọng cơ bản nhất, và ta cũng sẽ cố gắng hết sức cách xa ngài, không mang tới phiền toái cho ngài." Với thân phận hiện tại của nàng, muốn có một chút tôn trọng cũng không quá phận.

"Nàng muốn rời đi?" Giọng điệu của Lâm Sơ Cửu, khiến Tiêu Thiên Diệu rất bất mãn.

"Ta không nghĩ như vậy, nhưng Vương gia không thể dung được ta." Vừa mới gặp đã muốn mạng của nàng, Tiêu Vương phủ thật có thể để nàng lưu lại cả đời hay sao?

"Bổn vương khi nào dung không được nàng? Vương phủ có người bất kính với nàng?" Tiêu Thiên Diệu nhíu mày, đầu óc nhanh chóng sàng lọc qua những người từng tiếp xúc với Lâm Sơ Cửu trong khoảng thời gian này, cuối cùng dừng ở trên người Lưu Bạch.

Lưu Bạch chỉ vì một nữ nhân, thật sự càng ngày càng trở nên kỳ lạ.

"Vương gia, thật vậy sao?" Trước mắt Lâm Sơ Cửu sáng ngời, nàng không quan tâm Tiêu Thiên Diệu đang suy nghĩ gì, hiện tại nàng chỉ muốn Tiêu Thiên Diệu đưa ra một điều hứa hẹn.

"Thật cái gì?" Suy nghĩ bị gián đoạn, Tiêu Thiên Diệu dự định sẽ bảo Tô Trà nói chuyện với Lưu Bạch một chút. Nếu như Lưu Bạch vẫn không tỉnh táo lại, hắn không ngại dùng nắm tay để giúp Lưu Bạch.

"Ta có thể ở lại Tiêu Vương phủ? Ngài sẽ không tiếp tục lấy mạng của ta?" Lâm Sơ Cửu hỏi rất cẩn thận, chỉ sợ Tiêu Thiên Diệu đổi ý.

"Bổn vương khi nào muốn lấy mạng nàng?" Lần này đến lượt Tiêu Thiên Diệu cảm thấy khó hiểu.

Nếu hắn muốn mạng của Lâm Sơ Cửu, Lâm Sơ Cửu còn có thể sống tới tận bây giờ?


Nếu hắn thật sự muốn giết một người, hắn không cần phải phí miệng lưỡi.

"Ngươi...... lúc trước từng uy hiếp ta, chỉ là gạt ta thôi sao?" Lâm Sơ Cửu mở to miệng, kinh ngạc, nhưng động tác trên tay nàng vẫn không hề dừng lại.

Một công đôi việc!

"Không phải." Dù là lời nói dối thì hiện tại cũng không thể nói ra, nếu không sau này ở trước mặt Lâm Sơ Cửu, hắn còn có uy tín gì nữa.

Nhưng điều này không thể xua tan được sự lo lắng của Lâm Sơ Cửu, Lâm Sơ Cửu cười đến nỗi mi mắt cong cong, "Ngài sẽ không giết ta nữa, điều này sẽ luôn là sự thật đúng không?"

"Ừ." Hắn đã không muốn mạng Lâm Sơ Cửu từ lâu, nhưng lời này không cần phải nói cho Lâm Sơ Cửu biết.

"Vương gia, ngài thật sự quá vĩ đại." Khuôn mặt tối tăm của Lâm Sơ Cửu đã bị cuốn đi, hiện tại trông nàng giống như đứa trẻ không quan tâm tới bất cứ điều gì.

Nhưng, nàng không quan tâm không có nghĩa là Tiêu Thiên Diệu sẽ mặc kệ, ngay cả khi chủ đề đã đi quá xa, Tiêu Thiên Diệu cũng không quên ý định ban đầu của mình.

"Trước đó, vì sao nàng không vui?"

"Trước đó?" Lâm Sơ Cửu sửng sốt một chút, sau đó nàng mới hiểu được Tiêu Thiên Diệu đang hỏi gì. Tươi cười trên mặt nàng lại chuyển qua chua xót, nhẹ giọng nói: "Một chút việc nhỏ mà thôi." Vì nàng quá mức mẫn cảm, nên mới cảm thấy nghiêm trọng như thế.

"Nói," Tiêu Thiên Diệu không dung Lâm Sơ Cửu trốn tránh.

Lâm Sơ Cửu liếc mắt nhìn Tiêu Thiên Diệu một cái, phát hiện ra hắn không có dấu hiệu lay chuyển, lúc này mới nói: "Vương gia, lúc trước ta không vui là bởi vì thái độ của Vương gia."


Thái độ của bổn vương?

Tiêu Thiên Diệu nhướng mày, hắn không cảm thấy bản thân mình có gì không đúng, hắn vẫn luôn như thế không phải hay sao?

Lâm Sơ Cửu cũng không trông cậy vào Tiêu Thiên Diệu luôn tự xem mình là trung tâm của thiên chi kiêu tử, sẽ để tâm hiểu được cảm giác của một bé gái mồ côi.

"Vương gia, ta biết ngài coi trọng Mặc Thần Y và Mặc cô nương. Ngài tôn trọng bọn họ là đúng, nhưng mong Vương gia nhớ rõ, trên danh nghĩa ta là Vương phi của ngài, mong ngài cố gắng tôn trọng ta một chút, ít nhất đừng xem ta giống như hạ nhân ở trước mặt người ngoài."

Lâm Sơ Cửu nói xong, ánh mắt một lần nữa dừng ở trên hai chân của Tiêu Thiên Diệu.

Tiêu Thiên Diệu không phải kẻ ngốc, lúc trước hắn có thể không hiểu tâm tư nữ nhân, trong tối ngoài sáng đều thích ganh đua cao thấp. Nhưng, Lâm Sơ Cửu đã nói rõ ràng như vậy, hắn còn có gì không hiểu. Tuy nhiên......

"Nàng cho rằng bổn vương đã đối xử với nàng giống như hạ nhân?" Tiêu Thiên Diệu nghiến răng nghiến lợi, hận không thể...... hận không thể tát một cái chết Lâm Sơ Cửu.

Nữ nhân thúi, quả thực là ngốc đến nỗi không có thuốc chữa!

Hắn khi nào từng dùng qua thị nữ?

Lâm Sơ Cửu là nữ nhân đầu tiên và duy nhất gần hắn. Nếu như hắn xem Lâm Sơ Cửu giống như hạ nhân, Lâm Sơ Cửu muốn tới gần hắn một bước cũng đều không thể, nói gì đến việc......

Nói gì đến việc, kéo quần áo hắn, mát xa cho hắn. Nhưng những lời này, Tiêu Vương gia không nói ra, Lâm Sơ Cửu sao có thể biết được?

Lâm Sơ Cửu mang vẻ mặt hoài nghi nhìn về phía Tiêu Thiên Diệu, hoàn toàn không biết bản thân mình đã sai chỗ nào, chọc tôn thần này nổi giận......


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui