Y Phi Quyền Khuynh Thiên Hạ

Ở Tiêu Vương phủ Tiêu Thiên Diệu chính là vua, hắn muốn gặp Lâm Sơ Cửu, cho dù Lâm Sơ Cửu không muốn cũng không thể cự tuyệt. Hiện tại Tiêu Thiên Diệu tự mình tới tìm Lâm Sơ Cửu, Lâm Sơ Cửu càng không thể nói không.

Cố gắng nén xuống sự bất mãn trong lòng, Lâm Sơ Cửu xoa xoa ấn đường. Nàng để Mã Não mang hòm thuốc của nàng về trước, nàng đi cùng Phỉ Thuý tới gặp Tiêu Thiên Diệu. Nhưng Mã Não còn chưa kịp rời đi, Phỉ Thuý đã nói: "Vương gia nói, Vương phi hãy mang theo hòm thuốc qua đó."

Đặc biệt nói rõ muốn nàng mang theo hòm thuốc qua đó?

Trái tim Lâm Sơ Cửu dường như ngừng đập, nàng mơ hồ đoán được Tiêu Thiên Diệu đang muốn làm gì. Nàng cúi đầu để dấu đi sự bất an trong mắt, phấn chấn tinh thần nói: "Vậy thì đi thôi."

Dưới sự hộ tống của ba nha hoàn và hai tên thị vệ, Lâm Sơ Cửu bước đi nhẹ nhàng, không cảm thấy lo lắng và cũng không có mệt mỏi lúc trước chút nào. Trong mắt Mã Não hiện lên một chút nghi ngờ nhưng không dám nhiều lời.

Tới nơi, thị vệ canh giữ ngoài cửa, Phỉ Thuý đi vào thông báo một tiếng, sau khi Tiêu Thiên Diệu đồng ý, Lâm Sơ Cửu và Mã Não mới có thể tiến vào.

Lâm Sơ Cửu hành lễ với Tiêu Thiên Diệu xem như lời chào. Mã Não buông hòm thuốc trong tay, quỳ xuống, "Gặp qua Vương gia."

"Đi ra ngoài," Tiêu Thiên Diệu không hề ngẩng đầu, nhưng ai cũng biết lời này của hắn là đang nói ai, Mã Não vội vàng lui ra, căn bản không dám ở lâu.

Trong phòng, chỉ có hai người Tiêu Thiên Diệu và Lâm Sơ Cửu, Tiêu Thiên Diệu ở trên xe lăn, Lâm Sơ Cửu lẳng lặng đứng ở giữa phòng, không vui không buồn, không chịu ảnh hưởng bởi Tiêu Thiên Diệu chút nào.


Trong mắt Tiêu Thiên Diệu hiện lên một sự tán thưởng, nhưng rất nhanh liền biến mất. Tiêu Thiên Diệu ngước mắt liếc nhìn Lâm Sơ Cửu một cái, rốt cuộc mở miệng, "Mở hòm thuốc của ngươi ra."

Lâm Sơ Cửu sớm đã đoán được chuyện này, nàng không hề hoảng loạn, trầm mặc mở hòm thuốc ra. Để tiện cho Tiêu Thiên Diệu có thể kiểm tra, nàng còn cố ý chuyển hướng hòm thuốc để Tiêu Thiên Diệu có thể nhìn xem rõ ràng.

Quả là người thông minh!

Tiêu Thiên Diệu gật đầu, nói tiếp: "Lấy ra."

Hắn không nói lấy ra thứ gì, nhưng Lâm Sơ Cửu biết hắn đang nghĩ gì. Vì vậy, nàng thông minh lấy ra dụng cụ phẫu thuật đựng trên khay inox, đưa đến trước mặt Tiêu Thiên Diệu, "Vương gia."

Có một số thứ có thể giấu, nhưng có một số thứ lại không thể giấu được. Có Hệ thống Y Sinh ở đây, sau này nàng muốn cứu người, nhất định phải bại lộ một số thứ đặc biệt. Nếu khiến người hoài nghi, không bằng tự mình bại lộ một số thứ trước.

Tiêu Thiên Diệu lấy một con dao phẫu thuật trên khay và thưởng thức nó, lòng bàn tay nhẹ nhàng trượt ở trên lưỡi dao, lập tức cắt một lỗ hổng, từng giọt máu nhỏ xuống.

Dao nhỏ thật sự rất sắc bén.


Đôi mắt Tiêu Thiên Diệu léo lên, hỏi: "Từ đâu ra?" Không đợi Lâm Sơ Cửu trả lời, Tiêu Thiên Diệu đã bồi thêm một câu: "Đừng lấy sư phụ kia ra để lừa gạt bổn vương, cũng đừng đề cập tới Trung Ương Đế Quốc với bổn vương, bổn vương biết nhiều hơn ngươi nghĩ."

Lâm Sơ Cửu không hề kinh hoảng, thành thật và vô tội nói: "Nhưng, mấy thứ này đúng là do sư phụ để lại cho ta, đối với Trung Ương Đế Quốc, ta chỉ nghe nói qua, nhưng không biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra ở đó." Ta lừa gạt ngươi thì như thế nào, có bản lĩnh cứ tới cắn ta!

"Bổn vương rất dễ lừa hay sao?" Tiêu Thiên Diệu nhướng mày, ánh mắt hung dữ sắc bén như dao, đâm từng nhát tới Lâm Sơ Cửu.

Trước đây, Lâm Sơ Cửu sẽ không thể chịu đựng nổi uy áo như vậy, nhưng hôm nay nàng lại cố gắng chống cự, khuôn mặt nàng vẫn luôn bình tĩnh, khóe miệng mơ hồ mang theo một chút trào phúng, "Vương gia đang muốn đánh cho người nhận tội hay sao? Thật ra Vương gia không cần như thế, ta sợ nhất là đau và cũng không muốn chết, nếu Vương gia muốn nghe lý do một lần nữa, ta sẽ thuật lại không thiếu một chữ."

"Ngươi đang chơi tâm cơ với bổn vương sao?" Những lời này hắn nói ra rất chậm, giọng điệu rất nặng nề. Lâm Sơ Cửu dường như cảm giác được có một áp lực vô hình đang đánh về phía mình. Khi nàng đang nỗ lực muốn chống cự, đột nhiên......

"Choang" một tiếng, trọng lực đập tới chiếc khay, Lâm Sơ Cửu trợt tay, dụng cụ phẫu thuật trên khay "loảng xoảng" rơi xuống sàn nhà. Những con dao phẫu thuật nho nhỏ thậm chí còn nảy trên sàn nhà một chút, mũi đao đập vào mắt cá chân của Lâm Sơ Cửu.

"Tê......" Lâm Sơ Cửu ăn đau, cúi đầu, nhìn thấy một vết cắt trên giày thêu, có vết máu chảy ra. Lâm Sơ Cửu hít vào một hơi, sau đó giống như chưa từng phát sinh chuyện gì, chân sau lui một bước kéo xa khoảng cách với Tiêu Thiên Diệu.

Vì tính mạng của mình, nàng cần phải cách xa người điên này một chút.


"Ngu xuẩn, ngay cả trốn cũng không biết." Khoảng cách gần như vậy, ánh mắt Tiêu Thiên Diệu lại rất sắc, sao có thể không nhìn thấy nàng chảy máu.

Lâm Sơ Cửu không có sức lực cũng không có tinh thần để tranh luận với Tiêu Thiên Diệu, cố gắng trấn áp sự thiếu kiên nhẫn, hỏi: "Vương gia còn có chuyện gì khác nữa không? Nếu chỉ muốn hỏi dụng cụ trên tay ta đến từ nơi nào, ta đã trả lời rồi. Không có việc khác thì ta đi trước." Nàng vừa mệt vừa đói, có thể thả nàng đi hay không?

Một ngày phát sinh nhiều chuyện như vậy, nàng đã mệt muốn chết.

"Đi? Ngoài Tiêu Vương phủ ngươi có thể chạy đi đâu?" Ý trào phúng trong lời nói rất rõ ràng.

Lâm Sơ Cửu đi tới nơi nào cũng đều là địa bàn của hắn, muốn giương oai ở địa bàn của hắn, lá gan Lâm Sơ Cửu còn lớn hơn.

"Vương gia còn muốn hỏi gì nữa, nhanh chóng hỏi đi, nếu ta biết nhất định sẽ nói." Lâm Sơ Cửu không hề che dấu sự mất kiên nhẫn của mình. Tiêu Thiên Diệu nhăn mày lại, trên mặt không có bất luận biểu tình gì, nhưng đôi tay đặt ở trên tay ghế lại nắm thật chặt, đáng tiếc Lâm Sơ Cửu vẫn luôn cúi đầu, không thể nhìn thấy.

"Như thế nào, mất kiên nhẫn?" Ngón tay hắn gõ nhẹ ở trên tay vịn, động tác cực kỳ nhẹ, gần như không có âm thanh, nhưng Lâm Sơ Cửu vẫn nghe thấy được.

Những tiếng gõ nhịp nhàng và có tiết tấu, giống như đang gõ vào trái tim nàng, khiến nàng không tự chủ được dời lực chú ý tới đôi tay Tiêu Thiên Diệu. Đôi mắt Lâm Sơ Cửu loé lên, cố gắng ép mình dời tầm mắt đi, mất kiên nhẫn nói một câu: "Không dám."

"是不敢,而不是不耐?"萧天耀反问,却不等林初九回答,又道:"罢了,口是心非的女人,问了也不会说,不过是浪费本王的时间。" "Không dám, hay là không còn kiên nhẫn nữa?" Tiêu Thiên Diệu hỏi, nhưng không đợi Lâm Sơ Cửu trả lời, hắn đã nói: "Thôi, nữ nhân khẩu thị tâm phi*, hỏi cũng sẽ không nói, chỉ khiến bổn vương lãng phí thời gian."


*口是心非: Khẩu thị tâm phi: Ngoài miệng nói phải, trong lòng nghĩ trái, chỉ sự dối trá.

Điều này có nghĩa là nàng có thể rời đi?

Trên mặt Lâm Sơ Cửu vẫn không thay đổi, nhưng trong lòng nàng lại đang mừng thầm. Nàng đang chờ Tiêu Thiên Diệu tự động tránh đường, nhưng Tiêu Thiên Diệu dừng lại và nói: "Truyền thiện."

Lời này là nói với hạ nhân ngoài phòng, hạ nhân không có biểu hiện gì nhưng Lâm Sơ Cửu thì lại rất sợ. Tiêu Thiên Diệu đang có ý gì?

Muốn ăn ở nơi này của nàng? Hắn không sợ ăn không vào hay sao?

Lâm Sơ Cửu đột nhiên ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt cao thâm khó đoán của Tiêu Thiên Diệu, con ngươi giống như hiểu rõ hết thảy. Nàng sợ tới mức vội vàng quay mặt đi, không dám nhìn tiếp, càng không dám đuổi Tiêu Thiên Diệu đi.

Tiêu Thiên Diệu hừ lạnh một tiếng, phớt lờ hỗn loạn trên sàn nhà, thúc đẩy xe lăn tiến lên và dừng lại ở bên người Lâm Sơ Cửu, "Như thế nào? Còn muốn bổn vương chờ ngươi?"

"Không......" Lâm Sơ Cửu ngẩn ra, phát hiện hai người chỉ cách nhau nửa bước chân nên vội vàng thối lui, "Ta bận rộn một ngày, quần áo trên người sớm đã ô uế, thỉnh Vương gia cho ta thay đổi quần áo trước." Ý của nàng, chính là muốn tắm rửa một cái.

Tiêu Thiên Diệu ghét bỏ quét mắt liếc Lâm Sơ Cửu một cái, nhíu mày nói: "Đi thôi." Dơ bẩn như vậy, hắn xác thật ăn không ngon. Để Lâm Sơ Cửu thay quần áo trước vì hắn có thể ăn ngon, tuyệt đối không phải vì Lâm Sơ Cửu.

Lâm Sơ Cửu không biết ý của Tiêu Thiên Diệu, nói một tiếng cảm ơn, sau đó nhặt hết dao phẫu thuật trên sàn nhà lên, gọi Mã Não vào và xách hòm thuốc đi. Cuối cùng nàng đi cùng Mã Não trở về phòng, trong khi Tiêu Thiên Diệu đi tới phòng ăn......


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui