Nàng bị Tiêu Thiên Diệu đùa giỡn?
Lâm Sơ Cửu có thể khẳng định, những gì Tiêu Thiên Diệu vừa nói tuyệt đối có thâm ý, nhưng đối diện với ánh mắt lạnh băng không có chút độ ấm của Tiêu Thiên Diệu, nàng lại cảm thấy bản thân mình đã suy nghĩ nhiều quá.
Nam nhân trước mặt này là ai? Là Tiêu Thiên Diệu đã đè nàng ở trên giường, hơn nữa chỉ nghĩ muốn lấy mạng của nàng, sao có thể đùa giỡn nàng?
Nàng kín đáo liếc mắt nhìn hắn một cái, xác định Tiêu Thiên Diệu vẫn lạnh lùng và không có bất luận biểu tình gì. Lâm Sơ Cửu càng thêm khẳng định, tâm trí của nàng không thuần khiết nên đã hiểu sai, không phải là Tiêu Thiên Diệu có thâm ý khác.
Tự khiến mình đa tình gì đó, thật sự mất mặt!
"Khụ khụ......" Lâm Sơ Cửu ho nhẹ một tiếng, che dấu sự xấu hổ của mình, "Vương gia, nếu không có chuyện gì khác, ta có thể trở về hay không?" Thả nàng đi thôi, nàng thật sự không có mặt mũi ngốc thêm.
Nhưng Tiêu Thiên Diệu không nghe được tiếng lòng của nàng, cho dù nghe được Tiêu Thiên Diệu cũng sẽ không để Lâm Sơ Cửu được như ý nguyện.
"Lại đây." Tiêu Thiên Diệu hoàn toàn phớt lờ sự xấu hổ của Lâm Sơ Cửu, môi mỏng khẽ mở, không dung nàng nói cự tuyệt.
"A?" Lâm Sơ Cửu lại ngốc lần nữa. Nam nhân này đang muốn làm gì?
"Đừng để cho bổn vương lặp lại lần thứ ba." Tiêu Thiên Diệu căn bản không tin Lâm Sơ Cửu giả ngốc, hắn biết rõ nữ nhân trước mặt không hề mơ hồ chút nào.
Sống chết trước mắt, còn dám mặc cả với hắn, Lâm Sơ Cửu là người đầu tiên, người như vậy sao có thể ngu xuẩn vô tri.
Ngươi đã nói lần thứ hai rồi sao?
Lâm Sơ Cửu chửi thầm trong lòng, nhưng trên mặt lại không dám biểu lộ ra ngoài. Nàng giống như cô dâu nhỏ ngoan ngoãn tiến lên, dừng lại cách Tiêu Thiên Diệu ba bước, "Vương gia, ngài gọi ta có việc gì không?" Không có việc gì thì đừng khi dễ người khác, nàng tự nhận gần đây nàng đã tận lực làm tốt vài trò Tiêu Vương phi, chưa từng gây phiền toái cho Tiêu Thiên Diệu, hôm nay tiến cung cũng không hề vứt mất mặt mũi của hắn.
"Không phải muốn biết thương thế trên chân của bổn vương hay sao? Sau này đừng đi tìm lão Tam, nếu muốn nhìn xem thì trực tiếp nói với bổn vương." Tiêu Thiên Diệu rũ mắt xuống, ánh mắt dừng ở trên hai chân mình, ý tứ cực kỳ rõ ràng.
Lâm Sơ Cửu sợ ngây người, hoàn toàn không thể tin được những gì mình vừa nghe thấy, "Vương... Vương gia, ngài để ta chạm vào chân của ngài?" Nhưng nàng không muốn chạm vào chân hắn một chút nào! Hệ thống Y Sinh cũng không yêu cầu nàng trị cho hắn, nàng không muốn tìm chết.
"Ừ, sau này...... không cho phép chạm vào nam nhân khác, bất luận lý do gì cũng đều không được." Tiêu Thiên Diệu không phải hỏi ý kiến của Lâm Sơ Cửu, mà là cảnh cáo nàng.
Lâm Sơ Cửu vẫn chưa lấy lại được tinh thần, hoàn toàn không nghe Tiêu Thiên Diệu nói gì, chỉ ngây ngốc gật đầu, "Được."
Lúc trước, kinh nghiệm sau vài lần ở chung nói cho Lâm Sơ Cửu biết, Tiêu Thiên Diệu là một bạo quân độc tài, hắn nói chỉ có thể nghe lệnh mà không thể phản bác, nếu không người chịu khổ sẽ chính là mình.
"Rất tốt," Tiêu Thiên Diệu vừa lòng gật gật đầu, chút buồn bực trong lòng về chuyện này, bởi vì Lâm Sơ Cửu nghe lời mà biến mất vô tung vô ảnh, "Động thủ đi."
"Cái... cái gì?" Lâm Sơ Cửu vẫn đang ở trong trạng thái ngốc nghếch, nàng vẫn chưa tỉnh táo lại.
"Kiểm tra xem rốt cuộc tình trạng chân bổn vương là như thế nào." Tiêu Thiên Diệu hiếm khi có tâm trạng tốt, nói một tiếng.
"À, vâng." Lâm Sơ Cửu rốt cuộc hoàn hồn, vội vàng tiến lên một bước, ngồi xổm trước mặt Tiêu Thiên Diệu, ngay khoảnh khắc đôi tay nàng nắn trên hai chân Tiêu Thiên Diệu, Lâm Sơ Cửu đã lập tức hoàn toàn bình tĩnh lại.
Mặt đẹp trở nên nghiêm túc, đôi mắt lạnh lùng, không hề có dấu hiệu làm cho có lệ, thật sự giống như thế giới này chỉ có một mình nàng và Tiêu Thiên Diệu.
Thần sắc nghiêm túc dọa người, nhưng lại hấp dẫn người như vậy, ánh mắt Tiêu Thiên Diệu dịu lại, không tự chủ được nhìn chằm chằm vào sườn mặt của Lâm Sơ Cửu.
Lâm Sơ Cửu thật ra lớn lên rất đẹp, hơn nữa nữ nhân này không hề sợ hắn, trên người cũng không có mùi son phấn khiến hắn chán ghét, hắn...... không hề chán ghét nữ nhân này khi nàng tới gần hắn.
Tiêu Thiên Diệu nhắm mắt lại, dấu đi cảm xúc phức tạp khó phân biệt trong mắt.
Mặc dù là người bệnh không phải do Hệ thống Y Sinh yêu cầu trị liệu, nhưng nàng chân chính phải làm kiểm tra cho Tiêu Thiên Diệu, Lâm Sơ Cửu vẫn rất nghiêm túc, thậm chí khởi động cả Hệ thống Y Sinh.
Hệ thống Y Sinh sẽ cưỡng chế Lâm Sơ Cửu trị liệu người bệnh, nhưng khi Lâm Sơ Cửu muốn chủ động trị liệu, không phát ra tín hiệu cầu cứu những người bệnh đó, Hệ thống Y Sinh vẫn duy trì thái độ khuyến khích. Trong quá trình Lâm Sơ Cửu kiểm tra cho Tiêu Thiên Diệu, Hệ thống Y Sinh cũng đưa ra kết luận.
Tiêu Thiên Diệu thật sự bị trúng độc, độc tố tập trung ở hai chân, gân cốt bị hao tổn nghiêm trọng, mạch máu bị tắc nghẽn, hai chân gần như đã bị phế, không bị cắt bỏ nhưng vẫn có thể sống sót, đây quả thực là một kỳ tích.
Hệ thống Y Sinh đưa ra phương án trị liệu, trước hết là tiêm vào thuốc giải độc để chậm rãi thanh trừ độc tố trong cơ thể Tiêu Thiên Diệu, tiếp đó là trị liệu hai chân, đợi cho gân cốt bị hao tổn chữa trị xong, sau đó mới loại trừ máu bầm, cuối cùng là quá trình khôi phục chức năng.
Quá trình khôi phục chức năng đoán chừng cần thời gian hai năm trở lên, mới có thể khiến hai chân Tiêu Thiên Diệu đi lại được. Đối với việc có thể đi lại giống như người bình thường hay không, còn cần phải phụ thuộc vào quá trình trị liệu và khả năng bình phục của người bệnh.
Nói cách khác, thương thế trên chân Tiêu Thiên Diệu có thể trị, nhưng sau khi trị liệu Tiêu Thiên Diệu không có khả năng giống như người chưa từng bị thương, hoặc ít hoặc nhiều đều sẽ chịu ảnh hưởng.
Điều này thật ra rất bình thường, rốt cuộc đại phu không phải là thần thánh, đại phu thường chỉ có thể xem bệnh mà không thể cứu mạng. Hơn nữa, không phải tất cả vết thương đều có thể chữa khỏi. Tình trạng giống như Tiêu Thiên Diệu, bác sĩ trước tiên sẽ kiến nghị người bệnh cắt chân để bảo toàn tính mạng. Nhưng người như Tiêu Thiên Diệu, đoán chừng thà rằng chết cũng sẽ không để hai chân mình bị cắt.
Kết quả kiểm tra của Lâm Sơ Cửu không chi tiết như Hệ thống Y Sinh, nhưng cũng không khác nhau bao nhiêu. Sau khi đơn giản nói ra nguyên nhân bệnh, Lâm Sơ Cửu thành thật nói: "Chân của ngài bị thương rất nặng, ít nhất cần hai năm trở lên mới có thể đi lại."
Lời này chính là nói, Lâm Sơ Cửu có thể trị.
Tiêu Thiên Diệu nhướng mày, trong mắt mang theo tìm tòi nghiên cứu, "Y thuật của nàng tốt như vậy?" Thương thế trên chân hắn đã được nhiều danh y xem qua, không có người nào dám nói có thể trị, thậm chí những người đó đều kiến nghị hắn cắt hai chân đi.
Lúc ấy, hắn trúng độc dược trí mạng, lại gặp phải cao thủ Tây Võ, Nam Man và Bắc Lịch liên thủ vây giết, vì để thoát mạng hắn đã bức độc đến hai chân, sau đó lại mạnh mẽ vận công chiến đấu. Mặc dù cuối cùng vẫn sống, nhưng hai chân lại tạo thành thương tổn không thể vãn hồi. Đến nay vẫn không có đại phu nào dám mở miệng nói, có thể đảm bảo trị được hai chân của hắn.
Ngay cả Mặc Thần Y vang danh khắp thiên hạ, cũng chỉ có thể nói thử một lần, hiệu quả như thế nào ông ta cũng không dám đảm bảo.
"Cũng không được tốt lắm, nhưng tương đối am hiểu về loại này." Lâm Sơ Cửu ngượng ngùng gãi gãi đầu, nếu không có Hệ thống Y Sinh ở đây, nàng cũng chỉ có thể giúp người làm sạch vết thương và băng bó lại, muốn trị hai chân cho Tiêu Thiên Diệu, đó quả thực là nằm mơ.
"Phải không?" Ánh mắt Tiêu Thiên Diệu lạnh lùng, hắn biết Lâm Sơ Cửu không hề nói thật. Nhưng, hắn tin tưởng sớm muộn gì cũng có một ngày, Lâm Sơ Cửu sẽ nói ra sự thật với hắn. Những sự tình Tiêu Thiên Diệu hắn muốn biết, Lâm Sơ Cửu có thể giấu được nhất thời nhưng không thể giấu được cả đời.
"Chân của lão Tam thì như thế nào?" Có thể nhìn ra nguyên nhân bệnh của hắn, khẳng định cũng có thể tra ra nguyên nhân bệnh của Tiêu Tử An.
"Tam điện hạ?" Nói tới chính sự, Lâm Sơ Cửu đã quên xấu hổ, cũng quên đứng dậy. Nửa ngồi xổm bên người Tiêu Thiên Diệu, giống như chú cún nhỏ làm nũng ăn vạ bên người chủ nhân.
Nhận thức này, khiến tâm tình Tiêu Thiên Diệu vô cớ tốt hơn vài phần.
"Chân Tam điện hạ rất kỳ lạ, ta kiểm tra qua cũng dám khẳng định chân ngài ấy không có vấn đề gì, nhưng hai chân lại không hề có lực, không thể đi lại."
Lâm Sơ Cửu hoàn toàn không biết, nàng đã biến thành con cún sủng vật ở trong mắt Tiêu Thiên Diệu. Nàng đang nghĩ tới trường hợp của Tiêu Tử An và không biết có nên nói ra hay không, nhưng......
Nàng ân cần nói ra, có thể khiến người hiểu lầm hay không?
Trong mắt người ngoài, nàng chính là người đã có trượng phu, không có việc gì lại ân cần với một nam nhân khác như vậy, thật sự tốt sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...