Hoàng thượng ban thiện là một vinh dự, có ý nghĩa là thưởng thức đồ ăn. Tuy nhiên, muốn hưởng thụ đồ mỹ vị trên bàn ăn quả thật gần như không có khả năng. Đương nhiên, đây cũng không phải nói tới tay nghề ngự trù không tốt, ngược lại, tay nghề của ngự trù rất tốt. Nhưng, không khí ở trên bàn ăn nặng nề, cho dù đồ ăn ngon bao nhiêu cũng sẽ bị biến vị.
Lâm Sơ Cửu ngoại trừ hành lễ ra, ở trên bàn ăn không hề phát ra một tiếng động nào, phát huy hết mức tận cùng lễ nghi ở trên bàn ăn, không dám để người tìm ra sơ hở. Đợi cho đến khi Hoàng thượng buông bát đũa xuống, Lâm Sơ Cửu cũng không quan tâm mình ăn có no hay không, lập tức cũng buông bát đũa, sau đó súc miệng khi cung nữ bưng nước tới.
Hoàng thượng cũng biết bản thân mình không được hoan nghênh, sau khi ăn xong cũng không ở lại lâu, chỉ nói vài câu đã lập tức rời đi. Lâm Sơ Cửu vốn định cáo lui theo, nhưng Thất hoàng tử lại lôi kéo nàng trước một bước, muốn Lâm Sơ Cửu chơi cùng với nó.
Lâm Sơ Cửu nhíu mày, nhưng Thất hoàng tử hoàn toàn không cho nàng cơ hội nói chuyện, trực tiếp quấn lấy Hoàng hậu, muốn Hoàng hậu đồng ý.
Hoàng hậu bất đắc dĩ lắc lắc đầu, "Sơ Cửu, tiểu Thất ở trong cung, bên người không phải thái giám chính là cung nữ, không có người nào có thể chơi cùng nó. Hiếm khi có ngươi tiến cung, vậy hãy đi chơi cùng nó đi. Đứa nhỏ này vẫn luôn chơi rất thân với ngươi, cũng chỉ có ngươi ở đây nó mới có thể chơi nhiều như thế."
Hoàng hậu dịu dàng nhìn Thất hoàng tử lôi kéo, khí chất vẫn cao quý đoan trang, nhưng sự sủng nịch hiền hoà ở trên mặt vẫn không lừa được người. Đây mới là thái độ của mẫu thân đối với hài tử. Trong khi quan hệ giữa Hoàng hậu và Thái tử càng giống như người trên đối với người dưới.
Hoàng hậu đã nói tới mức như thế, Lâm Sơ Cửu căn bản không thể nói không, chỉ có thể tươi cười đồng ý.
Lâm Sơ Cửu vừa gật đầu đồng ý, Thất hoàng tử lập tức vui sướng nhảy dựng lên, "Hoàng thẩm tốt nhất, ta thích hoàng thẩm nhất."
"Như thế nào? Hoàng thẩm ngươi tới thì lập tức quên mẫu hậu? Mẫu hậu đối với ngươi không tốt?" Hoàng hậu ra vẻ ghen tỵ, Thất hoàng tử liền vội vàng quay qua dỗ Hoàng hậu. Tiểu hài tử mới bảy tuổi nhưng miệng giống như được lau qua mật ngọt, khiến người không thể không thích.
Lâm Sơ Cửu vẫn tươi cười đứng tại chỗ, đợi đến khi Thất hoàng tử dỗ Hoàng hậu xong, nàng mới cùng Thất hoàng tử đi ra ngoài. Tuy nhiên, bọn họ không phải đi theo con đường phía trước, mà Thất hoàng tử đề nghị đi quanh quanh theo mấy con đường vòng ở trong cung.
"Hoàng thẩm, chúng ta vừa mới ăn no, đi bộ thêm một chút sẽ tốt cho tiêu hoá." Đây là lời Thất hoàng tử đã nói, Lâm Sơ Cửu không biết Thất hoàng tử đang muốn làm gì, chỉ gật đầu đồng ý.
Binh tới tướng chặn, nước tới đất ngăn (兵来将挡,水来土淹). Nàng không trị được Tiêu Thiên Diệu, nhưng sao nàng có thể sợ một tiểu hài tử như Thất hoàng tử.
Lâm Sơ Cửu mang theo bốn thị nữ, Thất hoàng tử mang theo hai thái giám, một đám người nghênh ngang đi ở trong cung. Thất hoàng tử một đường nhảy nhót, cũng không cần cung nhân dẫn đường, lôi kéo Lâm Sơ Cửu nhìn Đông xem Tây, cực kỳ vui sướng. Ngẫu nhiên gặp được vài phi tử hậu cung, nhưng vì phẩm cấp đều không cao, vì thế Lâm Sơ Cửu cũng không phải hành lễ đối với bọn họ.
Sau khi đi bộ một thời gian dài, bọn họ không gặp bất cứ người hay sự tình gì kỳ lạ. Lâm Sơ Cửu từng hoài nghi có lẽ bản thân mình đã suy nghĩ quá nhiều, Thất hoàng tử chỉ là một tiểu hài tử sao có thể có tâm cơ nặng nề như vậy. Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, bọn họ đã gặp được Tam hoàng tử, người đang được thái giám đẩy tới.
"Tam ca," Thất hoàng tử mang vẻ mặt kinh ngạc, buông tay Lâm Sơ Cửu ra, lập tức chạy tới bên người Tam hoàng tử.
Tam hoàng tử, Tiêu Tử An, nhi tử của Chu Quý Phi, bị tàn tật bẩm sinh, hai chân không thể đi đứng, chỉ dựa vào bí dược và y thuật tinh thông của thái y mới giữ được hai chân không bị héo rút, phát triển bình thường.
Bởi vì bị tật ở chân nên Tam hoàng tử quanh năm ở tại trong cung. Trước đây Lâm Sơ Cửu chưa từng gặp qua hắn, đây chính là lần đầu tiên. Và Lâm Sơ Cửu chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra Tam hoàng tử, ngoại trừ việc hắn ngồi ở trên xe lăn, Tam hoàng tử còn có vẻ bề ngoài khiến người nhìn qua đều rất khó quên.
Nghe đồn, Tam hoàng tử diện mạo tuấn mỹ vô song, tính tình ấm áp đoan chính giống như tiên, khiến người chỉ cần liếc mắt một cái sẽ không thể nào quên được.
Những người từng gặp qua Tam hoàng tử đều nói, ngươi quen biết Tam hoàng tử hay không, không quan trọng, chỉ cần ngươi nhìn thấy hắn, lập tức sẽ biết đó chính là hắn. Bởi vì toàn bộ Đông Văn rốt cuộc tìm không ra được nam tử thứ hai, phong lưu tuấn dật giống như Tam hoàng tử.
Chỉ liếc mắt một cái, Lâm Sơ Cửu đã biết những đánh giá này không hề có chút khuếch đại chút nào. Khuôn mặt nam tử trước mặt giống như tranh vẽ, đẹp đẽ hài hoà, lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, khiến người có thể cảm nhận được thế nào là quân tử khiêm tốn, ôn nhuận như ngọc.
Mặc dù Lâm Sơ Cửu đã quen nhìn mỹ nam các kiểu, nhưng khoảnh khắc khi nhìn thấy Tam hoàng tử cũng có một chút hoảng thần trong chốc lát.
"Hoàng thẩm." Tiêu Tử An chủ động tiến lên vấn an, ánh mắt trong sáng, sạch sẽ không dính bụi trần, môi đẹp khẽ nhếch, cho dù đang ngồi ở trên xe lăn, cũng không thể nào che dấu được phong thái quanh thân.
Nam nhân này, quả thực là địch nhân của tất cả nam nhân trong thiên hạ, mọi cử chỉ lời nói của hắn đều rất khéo léo tự nhiên, hoàn toàn không hề có ý trêu chọc người khác, khiến người cảm thấy có ấn tượng rất tốt về hắn.
Ngươi bị hấp dẫn bởi trái tim mình, nhưng lại không biết rằng người khác đã khuynh đảo vì ngươi.
Lâm Sơ Cửu thầm khen một tiếng, thu hồi ánh mắt đánh giá, khôi phục lại nụ cười thân thiện chân thành, "Tam điện hạ." Đối mặt với Tam hoàng tử, nàng căn bản không thể nào mang theo ác ý, luồng không khí quanh thân của hắn khiến người không tự chủ được cảm thấy bình thản hơn.
Nhìn thấy Tam hoàng tử, Lâm Sơ Cửu không thể không nghĩ tới Tiêu Thiên Diệu, cũng đều bị tàn tật hai chân, vì sao Tiêu Thiên Diệu vẫn luôn bá đạo như thế? Sao hắn không thể học tập giống như Tam hoàng tử như vậy?
Thất hoàng tử không hề hành động giống như tiểu hài tử ở trước mặt Tam hoàng tử, nó rất trầm ổn giống như một tiểu đại nhân, mỗi tiếng nói cử động hoàn toàn đều rất có lễ, rất có quy củ.
Tam hoàng tử cũng không đối xử với Thất hoàng tử giống như tiểu hài tử, rất nghiêm túc nói chuyện với Thất hoàng tử, đồng thời không quên sự tồn tại của Lâm Sơ Cửu.
Chẳng qua, lúc này bọn họ đang ở giữa đường, thật sự không nên nói nhiều. Sau khi nói vài ba câu, Tiêu Tử An liền nói: "Hoàng thẩm và Thất đệ đang muốn đi đâu? Để ta dẫn đường cho các ngươi, được không? Đi tiếp về phía trước chính là Thanh Hòa Điện, là góc Tây Bắc của hoàng cung, không còn con đường nào có thể đi qua."
"Tam ca, ta và hoàng thẩm chỉ đi quanh quanh trong cung một chút, vô tình đi tới nơi này của ca. Hiện tại chúng ta đang chuẩn bị quay về thì gặp được ca." Thất hoàng tử cười giải thích một câu, trên mặt toàn là vẻ hồn nhiên ngây thơ, khiến người không thể sinh ra hoài nghi trong tim. Nhưng......
Lâm Sơ Cửu không thể không tiếp tục suy nghĩ nhiều thêm một chút. Nàng có thể khẳng định Thất hoàng tử không phải vô tình đưa nàng tới nơi này, nhưng rốt cuộc Thất hoàng tử đang có ý gì?
Là muốn để nàng gặp được Tam hoàng tử trong truyền thuyết, sau đó khiến nàng nhìn thấy được sự đối lập giữa Tam hoàng tử và Tiêu Thiên Diệu?
Có ấu trĩ như vậy hay không?
"Ta vừa lúc cũng muốn đi thỉnh an mẫu phi, ta sẽ đưa các ngươi tới đó." Trong khi Tiêu Tử An nói chuyện, ánh mắt cũng dừng lại ở trên người Lâm Sơ Cửu, dường như đang dò hỏi ý kiến của Lâm Sơ Cửu. Nhưng khi Lâm Sơ Cửu còn chưa tỏ thái độ, Thất hoàng tử đã vỗ tay đồng ý, "Tốt, tốt. Tam ca, ca ca nên đi ra ngoài nhiều hơn một chút. Tam ca cũng thấy, hai chân Diệu hoàng thúc cũng không thể đi lại, nhưng Diệu hoàng thúc không hề giống như Tam ca người, mỗi ngày đều ngốc tại Thanh Hòa Điện, không đi ra ngoài. Hơn nữa, Diệu hoàng thúc cũng không nhận mệnh giống như ca. Ta nghe Thái tử ca ca nói, Diệu hoàng thúc đã mời danh y thiên hạ tới trị liệu cho thúc ấy, đến lúc đó nếu như danh y có thể trị được chân cho Diệu hoàng thúc, ta nhất định sẽ tới cầu Diệu hoàng thúc, để hoàng thúc phái danh y tới trị chân cho Tam ca ca. Đến lúc đó, Tam ca sẽ không bao giờ phải ngồi xe lăn nữa, có thể đi khắp thiên hạ."
Mặc dù Thất hoàng tử nói thẳng, nhưng trong lời nói khắp nơi đều để lộ ra suy nghĩ giúp Tiêu Tử An. Đối với việc trong lòng nó có nghĩ như vậy hay không, người khác không thể nào biết được. Tuy nhiên......
Lâm Sơ Cửu lại biết, Tiêu Tử An cũng không phải là người nhận mệnh giống như lời Thất hoàng tử vừa nói, bởi vì Hệ thống Y Sinh của nàng hoàn toàn không màng tới chủ nhân có nguyện ý hay không, liều mạng nhắc nhở nàng, có người bệnh cần phải được cứu trị. Và người bệnh này không ai khác, chính là Tiêu Tử An. Nhưng......
Đang ở trong cung, muốn nàng ra tay như thế nào?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...