Cơ thể cứng đờ của Lâm Sơ Cửu tiết lộ nàng thật sự đang giả vờ ngủ!
Đúng vậy, Lâm Sơ Cửu không ngủ.
Mặc dù nàng cực kỳ mệt mỏi, gục ở trên bàn thiếp đi, nhưng tâm lý vẫn luôn nhớ rõ mình phải chăm sóc Tiêu Thiên Diệu, vì thế nàng không dám thật sự ngủ say, trong đầu vẫn luôn có một chút cảnh báo.
Lâm Sơ Cửu không biết người mặc đồ đen xuất hiện lúc nào, cũng không nghe thấy Tiêu Thiên Diệu ra lệnh.
Khi người mặc đồ đen ôm nàng tới đây, nàng mới hoàn toàn tỉnh lại.
Sau khi biết được Tiêu Thiên Diệu sai người ôm nàng lên giường, Lâm Sơ Cửu cảm thấy không ổn......!
Nàng nên giả vờ mình đã thức dậy? Hay là nên giả vờ ngủ?
Lâm Sơ Cửu bối rối, căn bản không biết nên đối mặt với Tiêu Thiên Diệu thế nào, chỉ có thể giả vờ mình đã ngủ say.
Dù sao giường của Tiêu Thiên Diệu rất rộng, nàng chiếm một góc nhỏ, cũng sẽ không động đến vết thương của hắn.
Lâm Sơ Cửu vẫn luôn biết, nàng ngủ rất ngoan, tuyệt đối sẽ không lộn xộn.
Là một đứa trẻ mồ côi, nàng không có tư cách hưởng thụ một chiếc giường lớn theo ý mình muốn; cho đến khi nàng mười tuổi, nàng vẫn luôn ngủ chung giường lớn, sau đó mãi cho đến khi thành niên, nàng mới được ngủ trên giường 1 mét 2.
Là một đứa trẻ mồ côi, nàng không có tư cách thích đá chăn lúc nào thì đá, bởi vì đá chăn sẽ khiến mình bị cảm lạnh, và hài tử thường xuyên bị bệnh sẽ không chiếm được sự yêu thích của người trong viện.
Mặc dù đã đi vào thế giới này, cuộc sống những năm đó đã trở thành thói quen của Lâm Sơ Cửu.
Nàng vốn tưởng rằng lúc mình nằm ở trên giường là có thể nghỉ ngơi một chút, nhưng......!
Ai có thể nói cho nàng biết, vì sao toàn bộ chăn, gối đầu đều là mùi của Tiêu Thiên Diệu?
Ai có thể nói cho nàng biết, vì sao mùi của Tiêu Thiên Diệu lại thấm nhập như thế?
Ai có thể nói cho nàng biết, vì sao ngửi thấy mùi của Tiêu Thiên Diệu, nàng hoàn toàn không thể ngủ được?
Quả thực, cực kỳ tàn ác!
Lúc này nàng không chỉ không ngủ được, đầu óc càng thêm tỉnh táo, trong óc chỉ toàn là Tiêu Thiên Diệu, thật sự giống như Tiêu Thiên Diệu ở khắp mọi nơi.
Được rồi, bản thân Tiêu Thiên Diệu đang ở bên cạnh nàng!
Để không bị Tiêu Thiên Diệu ảnh hưởng, Lâm Sơ Cửu giả vờ xoay người, nhân tiện lăn tới một góc giường, cách Tiêu Thiên Diệu rất xa......!
Quả nhiên, mùi vị thuộc về Tiêu Thiên Diệu đã nhạt hơn, nàng cũng cảm thấy an tâm hơn.
Nàng chậm rãi thả lỏng cơ thể, mặc dù vẫn không dám ngủ, nhưng vẫn có thể nghỉ ngơi một chút.
Tiêu Thiên Diệu nhìn cơ thể cứng đờ của Lâm Sơ Cửu dần dần thả lỏng, hơi thở của cũng từng chút một ổn định lại, chờ đợi Lâm Sơ Cửu lăn mình tới đây, nhưng......!
Nửa canh giờ (1h) trôi qua, một canh giờ (2h) trôi qua......!
Lâm Sơ Cửu vẫn giữ tư thế lúc trước, không hề động đậy.
Tiêu Thiên Diệu thử kéo người qua, nhưng Lâm Sơ Cửu giống như bất động.
Tiêu Thiên Diệu không dám dùng sức quá nhiều, tránh cho Lâm Sơ Cửu bừng tỉnh.
"Lâm phủ khắt khe với nàng vậy ư?" Tiêu Thiên Diệu nhìn tấm lưng của Lâm Sơ Cửu, vẻ mặt khó hiểu.
Lẽ ra, lớn lên trong một môi trường như Lâm phủ, Lâm Sơ Cửu không có lý sẽ ngủ một giấc gò bó như thế.
Tư thế ngủ của Lâm Sơ Cửu, không giống như của một đại tiểu thư sống trong nhung lụa chút nào, ngược lại giống như một đứa trẻ mồ côi lớn lên ở Từ Ân Đường, hạn chế trong một ô vuông nho nhỏ khoảng chừng một tấc (1mét), thật chí không dám xoay người.
Tiêu Thiên Diệu thử vài lần, nhưng vẫn không thể nào kéo được Lâm Sơ Cửu vào trong lòng ngực, đành phải từ bỏ.
Dù sao, bọn họ có rất nhiều thời gian......!
Khi Lâm Sơ Cửu tỉnh lại, phát hiện mình vừa ngủ ngon lành ở trong một góc, không lăn vào trong lòng ngực Tiêu Thiên Diệu, trong lòng cảm thấy thoải mái.
Quả nhiên, phim truyền hình đều lừa gạt người, trừ phi có dụng tâm kín đáo, nếu không hai người đang ngủ ngon giấc, sao có thể lăn lại một chỗ với nhau.
Lâm Sơ Cửu xoay người xuống giường, vươn eo lười một cái, hoạt động chân tay cứng đờ một chút.
Sau đó nàng quay đầu, lập tức đối diện với ánh mắt cao thâm khó đoán của Tiêu Thiên Diệu.
Lâm Sơ Cửu không cảm thấy xấu hổ, hào phóng gật đầu với Tiêu Thiên Diệu, "Vương gia, ngươi tỉnh, có cảm thấy chỗ nào không thoải mái hay không?"
Sự e thẹn dịu dàng mà Tiêu Thiên Diệu chờ mong hoàn toàn không xảy ra, chỉ có việc công xử theo phép công.
"Không." Trong lòng hắn không thoải mái, nàng có thể chữa trị được không?
"Ta đo nhiệt độ cơ thể cho ngươi." Lâm Sơ Cửu gật đầu, ý nói mình đã biết.
Ngoại trừ đo nhiệt độ cơ thể, Lâm Sơ Cửu còn bắt mạch cho Tiêu Thiên Diệu.
Đúng như lời Tiêu Thiên Diệu đã nói, thân thể hắn không có vấn đề gì, đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm, chỉ hơi sốt nhẹ một chút.
"Vẫn hơi nóng một chút, Vương gia phải chú ý đừng tháo băng vải ra.
Ngoài ra, nên ăn những thức ăn thanh đạm, công vụ dù bận rộn cũng cần phải nghỉ ngơi đầy đủ.
Quan trọng nhất, đừng tạo áp lực lên hai chân, có việc gì thì gọi hạ nhân giúp đỡ, nếu như vết thương bị rách ra sẽ không tốt." Thật ra Lâm Sơ Cửu rất muốn nói: Vương gia, chuyện lớn nhỏ gì đó cần giải quyết, vẫn nên để hạ nhân hầu hạ, giải quyết hết ở trên giường đi!
Đương nhiên, lời này dù đánh chết Lâm Sơ Cửu cũng không dám nói ra.
Lâm Sơ Cửu lại nói một số việc cần chú ý, cho đến khi Ngô đại phu tới thay ca, lúc này Lâm Sơ Cửu mới dừng lại.
"Ngô đại phu tới thật đúng lúc, ta quay về nghỉ ngơi trước." Mặc dù tối hôm qua cũng ngủ được một chút, nhưng Lâm Sơ Cửu thật sự vẫn rất tiều tụy, sắc mặt tái nhợt, chỉ sợ phải mất dăm ba hôm mới khôi phục được.
"Ừ." Hắn không nói được một câu ấm áp, chỉ khẽ lên tiếng đáp lại lời nàng.
Ngược lại Ngô đại phu lại quan tâm nói vài câu, hơn nữa ân cần tiễn Lâm Sơ Cửu đến cửa, vẻ mặt rầu rĩ......!
Ô ô ô......!ông thật sự không muốn ở một mình với Vương gia đâu!
Nam nhân dục cầu bất mãn, thật sự rất đáng sợ!
Ngô đại phu nhìn bóng dáng Lâm Sơ Cửu rời đi, bất đắc dĩ xoay người.
Khoảnh khắc ông xoay người lại, lập tức điều chỉnh tâm trạng, vẻ mặt chất phác hành lễ với Vương gia: "Vương gia, có muốn truyền người vào hầu hạ ngài rửa mặt chải đầu hay không?"
Vương phi thật sự là người rất tận lực với công việc, không ngờ nàng không hầu Vương gia dùng bữa đã rời đi, quả thực rất tệ!
Tiêu Thiên Diệu không có nhiều kiên nhẫn với Ngô đại phu, sau khi ăn sáng xong thì lập tức đuổi người đi, hoàn toàn phớt lờ lời cảnh báo lúc trước của Lâm Sơ Cửu, sai người đẩy xe lăn tới.
Những người xung quanh Tiêu Thiên Diệu từ trước tới nay đều xem hắn giống như vị thần, hoàn toàn không nghĩ thân thể của hắn sẽ không chịu đựng nổi, vì thế không hề có chuyện khuyên bảo.
Tương tự, Tiêu Thiên Diệu cũng không bao giờ để ý tới thương thế nhỏ như vậy, hắn đã từng bị thương nặng gấp mấy lần hiện tại, nhưng vẫn có thể mang theo 5000 người ngựa thoát khỏi vòng vây.
Chỉ là hai vết mổ trên đùi, nếu không phải hiện tại hai chân vẫn chưa đứng dậy được, Tiêu Thiên Diệu thậm chí không cần ngồi xe lăn.
Sau khi xử lý xong công việc thường ngày, Lưu Bạch lập tức tới đây.
"Vương gia, Thiên Tàng Các đưa tin tình báo tới." Thiên Tàng Các vẫn rất nể mặt Tiêu Thiên Diệu, không phải để Lưu Bạch tới lấy, mà là trực tiếp đưa đến tận tay Lưu Bạch.
Đương nhiên, Thiên Tàng Các không thể không hỏi một vài câu thật giả, quanh co lòng vòng hỏi về tình hình của Tiêu Thiên Diệu, nhưng toàn bộ đều bị Lưu Bạch nhạy bén chắn trở về.
"Đưa tới đây!" Tiêu Thiên Diệu tiếp nhận, lật xem vài tờ, "Thiên Tàng Các quả nhiên danh bất hư truyền, tin tức cực kỳ tỉ mỉ chính xác." Những tội danh lớn nhỏ đều được liệt kê, thậm chí tội danh của những hạ nhân trong phủ cũng được liệt kê hết trong danh sách, trăm vạn lượng bạc, rất đáng giá.
"Tin tức của Thiên Tàng Các luôn chân thật đáng tin, chỉ sợ......" Câu nói kế tiếp Lưu Bạch không nói ra, nhưng Tiêu Thiên Diệu cũng hiểu được ý trong đó.
Chỉ sợ Thiên Tàng Các chân trước vừa đưa tin tức cho bọn họ, sau lưng liền bán đứng bọn họ.
Đây tuyệt đối là chuyện mà Thiên Tàng Các có thể làm được......!
~~~Hết chương 154~~~.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...