Nửa năm nữa Tiêu Thiên Diệu sẽ đi tới chiến trường, có liên quan tới Lâm Sơ Cửu hay không?
Đương nhiên là có!
Nếu không liên quan, Tiêu Thiên Diệu sẽ nói với Lâm Sơ Cửu hay sao?
Đáp án sẽ là không.
"Trước khi tới chiến trường, chân bổn vương nhất định phải khỏi." Trong lịch sử, những đại tướng quân hai chân tàn tật uy danh hiển hách không phải không có, nhưng người nọ tuyệt đối sẽ không phải là Tiêu Thiên Diệu.
Lâm Sơ Cửu mơ hồ nghe thấy có gì đó không đúng, nhưng không dám đối diện với suy đoán của mình, chỉ nói: "Chúc mừng."
Không biết vì sao, Tiêu Thiên Diệu đột nhiên cảm thấy Lâm Sơ Cửu như vậy lại rất đáng yêu.
Giả vờ ngu ngốc, giả vờ mơ hồ, nhưng lại bị lộ tẩy ở trước mặt hắn. Tâm tình không tốt tiêu tan hết, Tiêu Thiên Diệu nhếch môi, ánh mắt mang theo ý cười, "Nàng nghe còn không hiểu hay sao?"
"Hiểu cái gì?" Lâm Sơ Cửu nghĩ, nàng nên hiểu, nhưng nàng thật sự không hiểu một chút nào. Điều quan trọng nhất là dựa vào đâu?
Tiêu Thiên Diệu dựa vào đâu mà cho rằng, sau khi xảy ra chuyện như vậy, nàng sẽ tiếp tục làm trâu làm ngựa cho hắn, nàng rẻ mạt như vậy hay sao?
Lâm Sơ Cửu muốn giả vờ ngu ngốc, Tiêu Thiên Diệu không nóng vội vạch trần, chỉ nói: "Mặc Thần Y ở trong cung, hoàng thượng sẽ không dễ dàng để ông ta ra khỏi cung. Đương nhiên, cho dù Mặc Thần Y có thể ra khỏi cung, bổn vương cũng không dám dùng ông ta nữa. Phóng nhãn ra toàn bộ tứ quốc, muốn tìm một người có y thuật tốt như Mặc Thần Y thật sự không dễ."
"Có liên quan gì tới ta?" Lâm Sơ Cửu đặt tách trà lên bàn, đôi tay giao nhau đặt ở trên đùi, hơi ngả mình ra phía sau, im lặng để kháng cự hắn.
Tiêu Thiên Diệu nhìn lướt qua, ý cười trong mắt phai nhạt vài phần, "Bổn vương nhớ rõ, nàng từng nói nàng có thể trị khỏi chân của bổn vương."
"Ngài tin ta?" Ba chữ này, nói ra từ trong miệng của Lâm Sơ Cửu, cực kỳ có ý nhạo báng. Tiêu Thiên Diệu không hề tức giận, hơi gật đầu, "Nàng rất ổn, bổn vương nguyện ý tin nàng."
Tiêu Thiên Diệu nói với giọng bình thường, nhưng vẫn khiến người ta có cảm giác chân thành. Lâm Sơ Cửu ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Thật vinh hạnh cho ta."
"Nàng cười như vậy, rất khó nhìn." Nụ cười của nàng quá giả tạo, nhìn qua cảm thấy ngứa tim.
"Vương gia có thể không nhìn." Cuộc đời này tốt nhất đừng gặp nhau.
"Nàng ở ngay trước mặt bổn vương." Bọn họ sẽ phải nhìn nhau cả đời.
"Ta đây sẽ rời đi." Nói xong nàng định đứng dậy, nhưng lại bị Tiêu Thiên Diệu gọi lại trước một bước: "Ngồi xuống, bổn vương còn chưa nói xong."
Giọng điệu của hắn cực kỳ nghiêm khắc, có thể nghe ra được, Tiêu Thiên Diệu tức giận, hơn nữa còn rất tức giận.
"Vương gia còn muốn nói gì nữa?" Lâm Sơ Cửu phối hợp ngồi xuống, biểu tình hiện ra kiêu căng, thật sự trông rất độc đoán. Nhưng ở trong mắt Tiêu Thiên Diệu, đây là hành động làm nũng của tiểu nữ hài, "Đã xuất giá rồi, sao còn giống như tiểu nữ hài như thế?."
Nàng đang bị Tiêu Thiên Diệu đùa giỡn?
Lâm Sơ Cửu một lúc sau mới phản ứng lại, ngơ ngác nhìn Tiêu Thiên Diệu, miệng khẽ nhếch lên, đôi mắt cũng mở lớn, thật sự giống như gặp quỷ.
Không phải nàng đang gặp quỷ hay sao?
Lâm Sơ Cửu nhéo nhéo mặt mình, lúc này mới thu hồi biểu tình khiếp sợ, thờ ơ nói: "Vương gia nói đùa, nếu Vương gia đã nói xong, ta sẽ không tiễn." Nàng nhìn thấy Tiêu Thiên Diệu liền cảm thấy phiền lòng, đặc biệt khi Tiêu Thiên Diệu đùa giỡn nàng.
"Không có kiên nhẫn khi gặp bổn vương như vậy?" Tiêu Thiên Diệu nói với giọng dài và thấp, giống như thở dài nhưng cũng giống như bất đắc dĩ. Lâm Sơ Cửu nghe thấy lại cảm thấy bực bội, quay mặt không nhìn Tiêu Thiên Diệu, "Không phải, thời gian của Vương gia quý giá, ta không dám trì hoãn việc của Vương gia."
"Bổn vương không quan tâm, nàng để ý làm gì?" Tiêu Thiên Diệu giống như nghe không hiểu sự khó chịu trong lời nói của Lâm Sơ Cửu, hắn có một chút hối hận không tới tìm Lâm Sơ Cửu sớm hơn. Nếu tới sớm hơn một chút, tính khí của Lâm Sơ Cửu có lẽ sẽ không tệ như vậy.
"Ồ......" Lâm Sơ Cửu không đáp lại, ngồi ở trên ghế phát ngốc.
Nếu Tiêu Thiên Diệu không quan tâm tới việc lãng phí thời gian, vậy nàng cần gì phải để ý tới.
Hai người tương đối im lặng. Lâm Sơ Cửu ngồi phát ngốc ở trên ghế, Tiêu Thiên Diệu ngồi đối diện nhìn nàng. Hai người cứ ngồi như vậy nửa canh giờ (1h), không cảm thấy ngượng ngùng hay xấu hổ, bởi vì từ đầu tới cuối Lâm Sơ Cửu đều không liếc mắt nhìn Tiêu Thiên Diệu một cái.
Cảm giác bị người làm lơ thế này, thật sự rất tệ.
Tiêu Thiên Diệu tin rằng, nếu hắn không mở miệng, với định lực của Lâm Sơ Cửu, có lẽ nàng có thể ngồi cả ngày.
Tiêu Thiên Diệu bất lực lắc lắc đầu, ánh mắt nhìn Lâm Sơ Cửu giống như đang nhìn tiểu hài tử không hiểu chuyện, mang theo một chút bao dung sủng nịch, nói: "Sơ Cửu, nàng là Vương phi của bổn vương."
Đây là lần đầu tiên Tiêu Thiên Diệu không gọi cả tên lẫn họ của nàng, cũng là lần đầu tiên thừa nhận Lâm Sơ Cửu chính là Vương phi của hắn. Đáng tiếc...... quá muộn.
Trong lòng Lâm Sơ Cửu chua xót khó chịu, hai mắt không chịu khống chế đỏ hoe. Nàng âm thầm hít vào một hơi, cố gắng tươi cười nói: "Không cần Vương gia nhắc nhở, ta biết ta là Tiêu Vương phi."
Tiêu Thiên Diệu không hài lòng lắm với Lâm Sơ Cửu, nhưng vẫn có thể chấp nhận nàng. Tiêu Thiên Diệu không bắt buộc Lâm Sơ Cửu làm gì, chỉ nói: "Chúng ta vinh nhục cùng nhau."
"Phải không?" Rõ ràng Lâm Sơ Cửu không đồng ý với những lời này.
"Chẳng phải khi nàng ở trong hoàng cung, đã cảm thụ qua lợi ích mà thân phận Tiêu Vương phi mang tới hay sao?" Tiêu Thiên Diệu ám chỉ tới chuyện, Lâm Sơ Cửu đã dựa vào thân phận của mình khiến thái tử mất mặt.
Không có thân phận Tiêu Vương phi, Lâm Sơ Cửu lấy cái gì để đấu với thái tử?
"Vương gia không nhắc tới thì ta đã quên." Ở Tiêu Vương phủ, thân phận của nàng không có một chút tác dụng.
"Bổn vương không thích nghe lời nói dối."
"Vừa lúc ta cũng không thích nói dối, hại não."
"Rất tuyệt, chúng ta quả nhiên rất xứng đôi."
Lời này nói ra từ trong miệng Tiêu Thiên Diệu, thật sự rất châm chọc, Lâm Sơ Cửu chỉ xem như không nghe thấy, tiếp tục trầm mặc.
Ý kháng cự của Lâm Sơ Cửu thật sự quá rõ ràng, bản thân Tiêu Thiên Diệu không phải là một nam nhân sẽ đi dỗ dành nữ nhân, vì thế cuộc đối thoại của hai người lại bị gián đoạn lần nữa.
Tiêu Thiên Diệu một lần nữa nhíu mày, trong lòng dường như có một ngọn lửa không tên đang cháy. Đáng tiếc, lý trí của hắn lớn hơn tình cảm, cho dù ngọn lửa kia bùng lên mạnh mẽ, hắn cũng không quên mục đính mình tới tìm Lâm Sơ Cửu, "Sơ Cửu, bốn tháng. Bổn vương cho nàng thời gian bốn tháng, trị khỏi chân cho bổn vương."
Lâm Sơ Cửu ngước mắt nhìn Tiêu Thiên Diệu, thấy bộ dạng đương nhiên của người nam nhân này, không chút nghĩ ngợi lập tức cự tuyệt nói: "Thực sự xin lỗi, ta không làm được."
Chẳng phải nàng đã nói rồi sao, Tiêu Thiên Diệu đột nhiên nói phu thê gì đó, vinh nhục cùng nhau gì đó, sao có thể không có mục đích.
Lâm Sơ Cửu cự tuyệt khiến Tiêu Thiên Diệu rất bực bội. Nếu Lâm Sơ Cửu rượu mời không uống, hắn không ngại phạt rượu, "Bốn tháng lâu quá? Ba tháng thì như thế nào?"
"Ta nói, ta không làm được." Nàng vẫn cự tuyệt như cũ, giọng nói còn lớn hơn trước.
Ánh mắt Tiêu Thiên Diệu lạnh lùng, giống như lại quay về đêm tân hôn hôm đó, "Sơ Cửu, nàng không có quyền cự tuyệt."
"Ta có," Lâm Sơ Cửu không sợ chết trừng mắt nhìn lại hắn, "Hiện tại ta không sợ chết, Vương gia có thể giết ta."
Lúc trước nàng quá sợ chết, mới có thể bị Tiêu Thiên Diệu quản chế khắp nơi. Nàng không tin ngoại trừ cái chết, Tiêu Thiên Diệu có thể lấy cái gì để uy hiếp nàng.
"Sơ Cửu, nàng quá ngây thơ rồi. Trên thế gian này có rất nhiều thứ còn đáng sợ hơn cái chết." Tiêu Thiên Diệu nở nụ cười, nhưng nụ cười lại không đạt tới đáy mắt, khiến người ớn lạnh.
Lâm Sơ Cửu thừa nhận mình đang dọa đổ, nhưng lúc này Lâm Sơ Cửu nàng tuyệt đối sẽ không cúi đầu, tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp!
~~~Hết chương 129~~~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...