Y Phi Quyền Khuynh Thiên Hạ

Lưu Bạch đang quỳ gối ở bên ngoài!

Hắn thừa nhận mình đã sai!

Xe lăn của Tiêu Thiên Diệu dừng ở trước cửa phòng Lâm Sơ Cửu, từ trên cao nhìn xuống hỏi: "Ngươi đang cầu xin bổn vương, hay là cầu xin Vương phi?"

"Thuộc hạ đáng chết, thuộc hạ cầu xin Vương phi tha thứ." Lưu Bạch quỳ thẳng người, không sợ hãi nhận sai.

"Vương phi sẽ không giận ngươi." Bởi vì Lâm Sơ Cửu không để bọn họ ở trong lòng, chưa từng để ý thì sao sẽ giận.

"Thuộc hạ biết." Vì thế nên hắn mới quỳ gối bên ngoài khi Lâm Sơ Cửu còn đang hôn mê bất tỉnh, "Vương phi không tỉnh lại, thuộc hạ sẽ không đứng lên."

Hắn...... thật ra là tự mình nhận sai, hay là đang tìm kiếm một sự an tâm?

Tiêu Thiên Diệu không thuyết phục hắn, chỉ nói: "Một khi đã như vậy, ngươi cứ quỳ đi." Đây cũng là lúc để Lưu Bạch nhận một bài học. Nếu không, hắn vĩnh viễn không khôn ngoan lên được.

Trong thư phòng, Tô Trà sớm đã chờ đợi. Nhìn thấy Tiêu Thiên Diệu tiến vào, hắn lập tức tiến lên nói: "Vương gia, Vương phi có khỏe không?" Rõ ràng, Tô Trà đã biết tin tức.


"Không chết được." Ba chữ nói ra từ miệng Tiêu Thiên Diệu, không phải khắc nghiệt mà là sự thật. Nhưng Tô Trà nghe thấy lại có cảm giác hụt hẫng, vì thế nhiều lời một câu: "Vương gia, chuyện lần này Vương phi bị ủy khuất rất lớn, Vương gia tốt nhất nên dỗ Vương phi."

"Ừ." Tiêu Thiên Diệu bủn xỉn nói nhiều, Tô Trà cũng không muốn dây dưa việc này, đây dù sao cũng là chuyện nhà của Tiêu Thiên Diệu. Tô Trà ngược lại hỏi: "Vương gia, Mặc Thần Y và Mặc cô nương muốn xử trí thế nào?"

"Cứ để đó đã, chờ người phía sau màn xuất hiện." Chỉ một mình Mặc Thần Y là trút hết giận, đối với Tiêu Thiên Diệu chính là điều vô nghĩa.

Tô Trà cũng nghĩ như thế, nhưng việc này thật sự không hề dễ làm. Tô Trà thở dài nói: "Lục Nguyên vẫn một mực khăng khăng tất cả đều do Mặc Ngọc Nhi sai khiến. Lục Nguyên nói trên người Mặc Ngọc Nhi còn dùng thuốc bột có hiệu quả gây ra ảo giác. Thuốc này không có hiệu quả đối với ba người các ngươi tiếp xúc với long phách, nhưng lại có hiệu quả đối với Vương phi. Mục đích là muốn dẫm chết Vương phi, khiến chân của ngươi vĩnh viễn không chữa lành được, như vậy ngươi sẽ chọn nàng ta, vĩnh viễn không rời khỏi nàng ta."

Mặc dù những lời Lục Nguyên nói không có chứng cứ, nhưng chuyện  Mặc Ngọc Nhi có tình ý với Tiêu Thiên Diệu hay không, người sáng suốt đều có thể nhìn ra được. Tuy nhiên......

"Chuyện này tuyệt đối sẽ không đơn giản như vậy." Không phải Tiêu Thiên Diệu xem trọng bản thân mình, mà là hắn khinh thường Mặc Ngọc Nhi, "Với đầu óc của Mặc Ngọc Nhi, không thể nghĩ ra được biện pháp tốt như vậy."

Tô Trà cũng nghĩ như vậy, nhưng muốn điều tra ra chứng cứ rõ ràng lại không phải là chuyện dễ dàng. "Dù dụng hình như thế nào, Lục Nguyên đều không chịu nói." Tô Trà cũng bất đắc dĩ.

"Thôi, xử lý sạch sẽ." Người một lòng muốn hắn chết, chỉ có mấy người.


Khi Tô Trà đi ra ngoài, cố ý đi nhìn thoáng qua Lưu Bạch. Nhìn thấy Lưu Bạch vẫn đang quỳ gối nơi đó, Tô Trà chỉ khẽ thở dài, không nói lời nào.

Lưu Bạch là hán tử cứng đầu, nếu hắn đã nói sẽ quỳ đến khi Lâm Sơ Cửu tỉnh lại, hắn tất nhiên sẽ không nuốt lời. Tuy nhiên......

Lần này Lâm Sơ Cửu bị thương rất nặng, hôn mê một ngày một đêm mới tỉnh. Lưu Bạch không có lựa chọn nào khác cũng quỳ trước cửa phòng nàng một ngày một đêm.

Lâm Sơ Cửu mới vừa tỉnh lại, Tào quản gia lập tức nói chuyện Lưu Bạch quỳ gối thỉnh tội bên ngoài với nàng. Sau khi Lâm Sơ Cửu nghe xong thì nở một nụ cười yếu ớt, "Mời Lưu Bạch đại nhân đứng lên." Đối với chuyện có tha thứ hay không, Lâm Sơ Cửu không nói một câu.

Mặc dù Lưu Bạch nói là thỉnh tội với Lâm Sơ Cửu, nhưng chẳng qua là muốn để Tiêu Thiên Diệu nhìn xem. Vừa nghe được lời nói của Lâm Sơ Cửu, hắn lập tức đứng lên, kéo hai chân cứng đờ, khập khiễng đi ra ngoài.

Ngay khi hắn ra ngoài, hắn liền thấy Tô Trà đang ở bên ngoài chờ hắn. Hắn tiến lên đấm Tô Trà một quyền, "Không biết cầu tình giúp ta." Một câu này cho thấy tình cảm huynh đệ giữa bọn họ sẽ không bởi vì vậy mà xuất hiện rạn nứt.

Tô Trà rất vui vẻ, giơ tay đấm lại hắn một quyền, nhìn giống như xuống tay rất mạnh, nhưng thật ra chỉ nhẹ nhàng chạm một chút, "Tiểu tử ngươi cũng nên ăn khổ một chút, nếu không ngươi sẽ không biết trời cao đất dày."

"Sau này sẽ không." Lưu Bạch cúi đầu, tươi cười trên mặt cứng nhắc.


Tô Trà không nói nên lời an ủi, chỉ vỗ vỗ bả vai Lưu Bạch nói: "Đi một ngày đàng học một sàng khôn. Sau này phải nhớ kỹ, nữ nhân không phải dễ chọc. Ngươi chọc ai cũng chớ chọc nữ nhân kia."

Lưu Bạch không nói gì, Tô Trà nâng hắn chậm rãi đi về chỗ ở của mình, chờ Ngô đại phu tới kê thuốc cho hắn. Trong lúc chờ đợi, Lưu Bạch cố ý sai người đưa tin tức cho Mặc Ngọc Nhi, trong lòng hắn vẫn còn một chút chờ mong. Nhưng......

Mặc Ngọc Nhi không hề tới gặp hắn, cũng không đưa thuốc cho hắn, thật sự giống như hắn không hề tồn tại.

"Cuối cùng có thể bỏ cuộc." Lưu Bạch nằm ở trên giường, nhắm mắt lại.

Lâm Sơ Cửu chứng minh được mình trong sạch, Mặc Ngọc Nhi lại liên lụy vào đó. Mặc dù Tiêu Thiên Diệu không xử phạt, Mặc Ngọc Nhi cũng tự giác không có mặt mũi gặp người. Mấy ngày nay nàng ta vẫn luôn tránh ở phòng trong không dám ra ngoài, khiến Cẩm Thiên Viện yên tĩnh hơn rất nhiều.

Mặc Thần Y giống như người không có việc gì, mỗi ngày đều tới chuẩn trị cho Tiêu Thiên Diệu. Tiêu Thiên Diệu cũng không cự tuyệt, điều này khiến Mặc Thần Y cảm thấy có chút hy vọng.

Hai chân Tiêu Thiên Diệu bị ảnh hưởng bởi phệ long thảo, vì thế khôi phục đặc biệt chậm. Mặc Thần Y dự đoán, muốn trị khỏi đôi chân của Tiêu Thiên Diệu, cần khoảng thời gian hai tháng.

Sau khi Tiêu Thiên Diệu biết được điều đó, chỉ nhẹ nhàng gật đầu nói: "Mặc Thần Y y thuật cao siêu, bổn vương tin tưởng ngài."

Đây tuyệt đối là uy hiếp. Nếu hai chân Tiêu Thiên Diệu không hồi phục lại, Mặc Thần Y cũng không cần sống nữa. Trong lòng Mặc Thần Y hiểu rõ, mồ hôi lạnh sau lưng đầm đìa, nhưng không dám biểu lộ trên mặt, chỉ ra vẻ mình rất bình tĩnh.

Mặc dù Lâm Sơ Cửu bị thương nặng, nhưng không phải bị bệnh gì bất trị. Năm ngày sau, Lâm Sơ Cửu đã có thể di chuyển. Và chuyện thứ nhất nàng làm, chính là bảo Tào quản gia phái người đưa nàng quay về sân của mình.


Cẩm Thiên Viện, nàng không muốn ở lại.

Sắc mặt Tào quản gia khẽ biến, khuyên: "Vương phi, Ngô đại phu nói thương thế trên người của ngài cần phải tĩnh dưỡng, không nên di chuyển. Hơn nữa, Vương gia ở Cẩm Thiên Viện, nếu Vương phi ra khỏi đây, sau này muốn tới gặp Vương gia sẽ rất bất tiện."

Cẩm Thiên Viện hiện tại bên ngoài lỏng lẻo bên trong chặt chẽ, nếu Lâm Sơ Cửu ra khỏi đây, khẳng định sẽ không thể quay lại được nữa.

"Thân thể của ta ta biết rõ nhất, ông chỉ cần an bài người, Ngô đại phu sẽ không nói gì. Đối với Vương gia nơi đó, ông cũng không cần lo lắng. Ta đã bị thương thế này, không thể chăm sóc Vương gia. So với việc lưu lại nơi này khiến Vương gia lo lắng, không bằng ra bên ngoài tĩnh dưỡng." Lý trí nói với bản thân mình, không cần oán hận Tiêu Thiên Diệu, nhưng trên mặt tình cảm, Lâm Sơ Cửu vẫn không thể làm được.

Hiện tại nàng nhìn thấy Tiêu Thiên Diệu liền cảm thấy phiền não, chỉ muốn lánh xa người nam nhân này.

"Nhưng...... ra khỏi Cẩm Thiên Viện, Ngô đại phu sẽ rất bất tiện khi đổi thuốc cho Vương phi, xin Vương phi suy nghĩ kỹ." Tào quản gia không hề phóng đại. Hiện tại Tiêu Thiên Diệu không tin Mặc Thần Y, Ngô đại phu vẫn luôn âm thầm theo dõi từ trong bóng tối, chẳng qua Mặc Thần Y không biết mà thôi.

"Ta là đại phu của chính mình, ta có thể tự thay thuốc cho mình." Nàng một khi đã hạ quyết tâm, sẽ không chấp nhận người khác ngăn cản. Thấy Tào quản gia còn muốn khuyên bảo, Lâm Sơ Cửu không đợi ông mở miệng, nói: "Tào quản gia, ông không cần nhiều lời. Nếu ông không an bài, ta cũng có thể tự mình ra ngoài."

Hộ vệ của Cẩm Thiên Viện dám cản nàng nhưng sẽ không dám khiến nàng bị thương. Hiện tại nàng giống như đậu hủ, chỉ cần nhẹ nhàng chạm vào một chút, nàng sẽ ngã xuống.

"Vương phi, ngài không thể không đi ra ngoài hay sao?" Tào quản gia mang vẻ mặt khó xử, lúc này ông thật sự muốn quỳ gối trước mặt Lâm Sơ Cửu, cầu xin Lâm Sơ Cửu đừng gây khó dễ cho ông.

~~~Hết chương 121~~~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui