Đế Bắc Thần nhìn Bách Lý Hồng Trang thật sâu một cái, nói: “Ngọc bội này là một tín vật của gia tộc, ta rất bất ngờ khi nhìn thấy ngọc bội này ở nước Phong Bác đó.
”"Tín vật gia tộc?” Bách Lý Hồng Trang hơi giật mình: “Là gia tộc nào?”“Lam gia.
” Đế Bắc Thần thản nhiên nói.
Nhưng phàm là tới rồi bọn họ cái này trình tự người, chỉ cần nhìn thấy ngọc bội này đều sẽ biết được đây là đồ của Lam gia, căn bản không xem như bí mật, kỳ lạ là sao ngọc bội này lại xuất hiện trên tay Bách Lý Hồng Trang?Nếu là tín vật của gia tộc, vậy đồ vật kia nhất định là thứ vô cùng trân quý.
Huống chi, ngọc bội này chỉ có thành viên chính thống Lam gia mới có được, rơi vào trong tay một người ngoài thì không khỏi quá mức kỳ quái.
“Lam gia?” Bách Lý Hồng Trang nhướng mày: "Nước Phong Bác cũng không có gia tộc Lam gia này.
”"Ý ta không phải Lam gia ở nước Phong Bác, mà là thế gia tu luyện đỉnh phong Thánh Huyền đại lục —— Lam gia!” Đế Bắc Thần hạ giọng nói.
Trong lòng Bách Lý Hồng Trang không khỏi chấn động, kiếp trước nàng thân là thế gia gia chủ, tất nhiên biết thế gia tu luyện đỉnh phong đại lục có nội tình cường hãn như nào.
Theo lý mà nói, người của thế gia như vậy hẳn là sẽ không tới một nơi nhỏ như nước Phong Bác đâu, huống chi lúc trước cha mẹ nàng có lẽ là bị người ta đuổi giết, khả năng này xem ra gần như bằng không.
Thấy Bách Lý Hồng Trang rũ mắt suy tư, con ngươi sâu như biển rộng của Đế Bắc Thần lập loè cơ trí.
Chỉ là Bách Lý Hồng Trang có được tín vật Lam gia cũng đủ để chứng minh rồi nàng có liên quan tới Lam gia, nếu không, sao nàng có thể đeo nó trên cổ được?“Nương tử, nàng có quan hệ với Lam gia sao?” Đế Bắc Thần chậm rãi hỏi, khuôn mặt tuấn mỹ vô song lộ ra sự nghiêm túc hiếm thấy.
Bách Lý Hồng Trang ngước mắt, ánh trăng mông lung, chiếu vào khuôn mặt hoàn mỹ của Đế Bắc Thần, nàng tinh tường thấy được thần sắc của hắn.
Sau một lúc lâu, Bách Lý Hồng Trang ra tiếng: “Ta có thể tin tưởng ngươi sao?”Ánh mắt Đế Bắc Thần thay đổi dần, khóe miệng khẽ vẽ ra một độ cong nhợt nhạt: "Nàng và ta thành thân thì đã là người một nhà, đương nhiên có thể tín nhiệm ta.
”Thấy thời khắc Đế Bắc Thần đang nói còn không đáng tin cậy như vậy, Bách Lý Hồng Trang nghiễm nhiên không định tiếp tục nói chuyện với người này nữa, xoay người chuẩn bị rời đi.
Đế Bắc Thần lại bắt được tay nàng, Bách Lý Hồng Trang không kịp đề phòng, xoay ngược lại một cái, lần thứ hai đối mặt với Đế Bắc Thần, mà thân hình của hắn càng lúc càng gần.
"Lời ta nói chính là sự thật.
” Đế Bắc Thần ngóng nhìn con ngươi Bách Lý Hồng Trang, ánh mắt ôn nhu: "Nàng phải tin tưởng, bất kể thời điểm nào, ta cũng sẽ không gây hại cho chuyện của nàng.
”Một lời của Đế Bắc Thần giống như lời thề, lộ ra sự kiên định và chấp nhất.
Ánh mắt Bách Lý Hồng Trang dần dần thay đổi, chớp mắt một cái, nàng nhìn thấy sự kiên định của Đế Bắc Thần.
Đây cũng là lý do nàng hỏi câu này, tuy rằng quan hệ giữa nàng và Đế Bắc Thần khó có thể chải vuốt rõ ràng, nhưng nàng tin tưởng Đế Bắc Thần sẽ không hại nàng.
Có đôi khi, thổ lộ tình cảm căn bản không cần bất luận lý do gì, chỉ là hai người đều nhận định đối phương là người có thể thổ lộ tình cảm, vậy là đã trao trọn trái tim rồi.
"Nếu nàng có gì muốn nói hoặc muốn hỏi, có thể nói với ta.
” Đế Bắc Thần mỉm cười: “Ta sẽ không nói cho bất cứ ai đâu.
”Một nụ cười nở rộ trên khoé miệng Bách Lý Hồng Trang: “Kỳ thật, ta không phải con gái của Bách Lý Chấn Đào.
”Lời này vừa nói ra, con ngươi luôn bình tĩnh của Đế Bắc Thần cũng nổi lên gợn sóng, khả năng này ngay cả hắn cũng không ngờ.
Lúc trước, hắn đã từng phái người đi điều tra xuất thân của Bách Lý Hồng Trang, vẫn không phát hiện ra tin tức này, năng lực thủ hạ mình như thế nào hắn biết rõ, ngay cả bọn họ cũng chưa từng điều tra ra, có thể thấy được chuyện này được bảo mật tốt đến cỡ nào.
( tấu chương xong ).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...