Từ trong di vật của Tần Nhã Vân, Bách Lí Hồng Trang tìm được một khối ngọc bội màu trắng.Lúc trước nàng đã được đeo ngọc bội này ở trên cổ, đây cũng là bằng chứng duy nhất giúp nàng và cha mẹ nhận ra nhau.Đeo ngọc bội ở trên cổ mình, ánh mắt Bách Lí Hồng Trang thâm trầm như đêm, nàng chưa bao giờ nghĩ tới bản thân mình còn có thân thế khó hiểu như vậy…Tối hôm đó.Đế Bắc Thần nhìn Bách Lí Hồng Trang thất thần, quan tâm nói: “Nương tử, hôm nay ngươi sao vậy? Có chuyện gì sao?”Hôm nay, từ khi bắt đầu nhìn thấy Bách Lí Hồng Trang, nàng vẫn luôn ở trong trạng thái suy tư về điều gì đó, mặc dù nói chuyện với hắn cũng thường xuyên hoảng hốt.Nghe vậy, Bách Lí Hồng Trang khẽ lắc đầu: "Không có gì.”Từ sau khi biết được tin tức khiếp sợ này, nàng vẫn luôn suy tư làm thế nào mới có thể giải thích được chân tướng lúc trước.Chỉ là biển người mênh mông, chỉ dựa vào một khối ngọc bội mà muốn biết được hết thảy này, thật sự quá khó khăn.Đế Bắc Thần chăm chú nhìn Bách Lí Hồng Trang thật sâu, đột nhiên lên tiếng: “Tuy rằng ta không biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, nhưng ngươi có thể tín nhiệm ta, nếu cần ta giúp đỡ, hãy nói thẳng với ta.”Thấy thần sắc Đế Bắc Thần rất nghiêm túc, Bách Lí Hồng Trang hiểu rằng hắn thật sự muốn trợ giúp mình, lập tức gật đầu nói: “Cảm ơn.”Đế Bắc Thần không nhiều lời nữa, nếu như Bách Lí Hồng Trang muốn nói với hắn, nàng tự nhiên sẽ nói, nếu không muốn nói, hắn cũng sẽ không hỏi.“Ta tới thi châm giúp ngươi.” Bách Lí Hồng Trang nhoẻn miệng cười: "Hôm nay sau khi chấm dứt, ngươi đã có thể đứng lên.”Đế Bắc Thần nhấp môi cười: "Vất vả ngươi.”Sáu ngày nay, hắn có thể cảm giác được rõ ràng sự tê liệt nơi hai chân đang từng chút một biến mất.
Hiện giờ cẳng chân đã hoàn toàn khôi phục, nhưng hai chân vẫn không có bất luận cảm giác gì.Chỉ đợi sau khi trị liệu hôm nay chấm dứt, hắn có thể đứng lên một lần nữa!Hắc Mộc đứng từ xa, nội tâm cảm kích đối Bách Lí Hồng Trang đã lên tới cực điểm.Từ khi hai chân thiếu chủ bị tê liệt tới nay, hắn đã thật lâu chưa từng nhìn thấy thiếu chủ phát ra tươi cười từ nội tâm.Bởi vì Bách Lí Hồng Trang, thiếu chủ mới có thể trở lại là bản thân lúc trước một lần nữa.……Khuôn mặt Bách Lí Hồng Trang nhợt nhạt thu hồi ngân châm, khóe miệng hiện lên tươi cười: "Ngươi thử đứng lên xem.”Đế Bắc Thần hơi giật mình, hắn ngồi ở trên xe lăn đã lâu, gần như quên mất cảm giác đứng lên.Giờ phút này nghe Bách Lí Hồng Trang nói thế, trái tim hắn run rẩy một trận không có lý do.
Có lẽ là vì hắn mong đợi ngày này đã lâu.Bây giờ ngày đó đã tới, trong lòng hắn lại dâng lên một chút sợ hãi.Nếu đứng lên không thành công, như vậy chẳng phải hắn sẽ lại rơi vào vực sâu vạn trượng?Bách Lí Hồng Trang cười nhẹ nhàng không nói, chỉ nhìn Đế Bắc Thần cổ vũ.Nàng từng tiếp xúc qua rất nhiều người bệnh, cho nên có thể hiểu tâm tình lúc này của Đế Bắc Thần.Sắc mặt Đế Bắc Thần khôi phục lại bình tĩnh, hiển nhiên đã chuẩn bị tốt tâm lý trong lòng, hai tay đỡ xe lăn chậm rãi đứng lên.Một lần nữa có thể cảm nhận được đang ở trên mặt đât, trên mặt Đế Bắc Thần nở rộ một nụ cười lộng lẫy chói mắt.Lâu như vậy, rốt cuộc hắn đã đứng lên!Chân bước về phía trước, Đế Bắc Thần bước đi vài bước, đột nhiên, hắn phi thân lên ở trong rừng đào bắt đầu chạy.
Hắn chạy nhanh đến nỗi khiến người không thể nào nhìn ra, hắn đã từng ngây người ở trên xe lăn một thời gian lâu như vậy!Bách Lí Hồng Trang mỉm cười rạng rỡ.
Thân là y sư, có thể nhìn thấy người bệnh khôi phục mạnh khỏe, là sự tình đáng để vui vẻ.Hắc Mộc cũng vui sướng vô cùng, kích động suýt nữa nói không nên lời: "Thiếu chủ…… Thiếu chủ đã đứng lên!”Hắn thật sự muốn rống to thành tiếng.
Ba năm!Thiếu chủ bọn họ rốt cuộc đã đứng lên!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...