Giọng nói trầm thấp của người đàn ông lại reo lên bên tai cô: "Cô nhóc, uổng công ta hao tâm tổn sức vì cô như vậy, còn cô thì đi một mạch cả tiếng chào tạm biệt cũng chẳng thèm nói. Sao cô có thể qua cầu rút ván như vậy?"
Hột Khê xoa xoa sống mũi đau điếng, ngước đôi mắt long lanh nước mắt nhìn về phía người đàn ông chắn đường mình: "Thế thì bây giờ ta chào điện hạ là được rồi chứ gì?" Nói xong, cô vẫy vẫy tay, khuôn mặt vô cảm nói: "Nam Cung Dục, tạm biệt."
Nam Cung Dục bị gương mặt vô cảm của cô chọc cười, hắn chụp lấy cổ tay trắng ngần đang liên tục vẫy vẫy của cô, kéo cả người cô lại rồi ôm vào lòng, cười lạnh lẽo: "Cô nói tạm biệt là tạm biệt, há chẳng phải không chút nể mặt bản vương rồi sao."
Khi ấy hai người dán chặt vào nhau, Hột Khê bị khóa chặt trong vòng tay của Nam Cung Dục, lại còn ở trước cổng nhà Âu Dương, trên con đường lớn phía Tây người qua lại tấp nập, trong chớp mắt hơn chục ánh mắt của người đi đường đều chăm chú đổ dồn vào hai người họ.
Ánh mắt mọi người kinh ngạc có, hiếu kỳ có, nghi hoặc có, nhưng nhiều hơn vẫn là sự khinh thường chỉ trỏ.
Hai thằng đàn ông mà lại đi ôm ôm ấp ấp giữa đường như vậy, chỉ có thể là úng não nên hóa điên, đúng là không biết nhục nhã!
Hột Khê đỏ bừng hai má, tuy rằng cô không bao giờ để ý đến ánh mắt của người khác, nhưng bây giờ có chút thẹn quá hóa giận, liều mạng giãy khỏi sự kìm kẹp của hắn. Nhưng cô càng vùng vẫy bao nhiêu, Nam Cung Dục lại ôm cô càng chặt bấy nhiêu, thậm chí một tay hắn còn ôm lấy thắt lưng thon thả của cô rồi ghì sát vào lòng mình.
"Ngươi… buông ta ra!" Hột Khê gấp gáp túng quẫn nói: "Rốt cuộc ngươi muốn sao đây hả?"
Nam Cung Dục chẳng hề đoái hoài đến ánh mắt của những người xung quanh, ánh mắt bọn họ càng xoáy sâu vào hai người thì động tác của hắn lại càng thêm thân mật, giống như đang tuyên bố chủ quyền vậy.
"Nói cho ta biết, tại sao khi nãy lại tỏ thái độ lạnh lùng với ta như vậy?" Nam Cung Dục cúi đầu, ở bên tai cô nhẹ nhàng cám dỗ, "Nếu cô nói cho ta biết sự thật, ta sẽ buông cô ra, được không?"
Hột Khê nghiến răng ken két, cô nhớ lại những lời mà Chu Tước ngạo mạn, khinh người đã thốt ra, nhớ lại lời cảnh cáo đầy nghiêm túc của cô ta, không khỏi cười lạnh đáp: "Ngài là Minh Vương điện hạ cao cao tại thượng, ta chẳng qua chỉ là một thứ nữ bị nhà Nạp Lan ruồng bỏ, sao lại dám lạnh lùng với ngài được, chẳng qua là đũa mốc không thể chòi mâm son, nên cung kính khách khí mà thôi."
Bàn tay đang nắm lấy bên hông cô bỗng siết chặt, ánh mắt lạnh lẽo rơi trên hai cánh môi hồng đang mấp máy của cô, hắn chỉ muốn bịt kín cái miệng chốc chốc lại thốt ra những lời chọc cho người khác tức điên lên đó.
Bản thân mình đường đường là Minh Vương lại vì cô ấy mà vạch mưu tính kế, đích thân đi cùng cô đến phủ Âu Dương, thậm chí không tiếc tiêu hao bao nhiêu nội lực hỗ trợ cô chữa bệnh, vậy mà bây giờ chỉ đổi lại bằng một câu đũa mốc không thể chòi mâm son hay sao?
Ánh mắt Nam Cung Dục âm u, lạnh lẽo cùng cực, khiến cho Hột Khê vô thức bất giác ớn lạnh.
Hột Khê nhớ lại khuôn mặt trắng bệch, suy yếu vì giúp đỡ cô của người đàn ông này, cô bỗng chốc cảm thấy chột dạ. Đúng lúc cô muốn nói thêm vài câu bù đắp cho hắn một chút, một tràng âm thanh phát ra từ lục lạc bỗng nhiên lảnh lót truyền đến bên tai.
Vừa quay đầu cô đột nhiên nhìn thấy một cỗ xe ngựa sang trọng đang dừng trước mặt mình, một con tuấn mã với bộ lông trắng sáng bóng mượt mà, không chút vết bẩn, đôi mắt cực kỳ có thần trong veo lấp lánh đang kéo xe.
Người ngồi trên xe ngựa chính là Thanh Long - thuộc hạ thân cận nhất của Nam Cung Dục. Hắn thở hổn hển, gấp gáp kêu lên: "Chủ nhân, Hề công tử, xin hãy lên xe ngựa rồi hẵng nói."
Ánh mắt lo lắng của hắn nhìn quanh bốn phía, lòng mừng thầm khôn xiết vì chủ nhân mình thường ngày lạnh lùng không thích gây sự chú ý. Vì thế mà tuy rằng có uy danh lẫy lừng nhưng chẳng mấy ai nhận ra thân phận của ngài ấy. Nếu không, há chẳng phải là để mấy lời đồn đại vớ vẩn đại loại như "Minh Vương chính là "đoạn tụ"*", "Minh Vương và một người đàn ông khác ôm nhau nồng nàn thân mật" lan truyền khắp chốn luôn hay sao. Đến lúc đó đừng nói là danh tiếng của chủ nhân bị hủy hoại, mấy cô nương chết mê chết mệt chủ nhân ở khắp Kim Lăng này chắc chắn sẽ phát điên lên cho mà xem!
*Gay.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...