Không khí trong căn phòng này cực kỳ ảm đạm và âm u, nhưng dường như trên chiếc giường này còn u tối dày đặc hơn gấp trăm lần.
Mùi thuốc nồng đậm quyện lẫn với sự tang thương và mùi nấm mốc, gần như có thể sản sinh bóng đêm đen đặc nhất trên cõi đời này.
Còn Âu Dương Hạo Hiên đang nằm yên giữa bóng đêm, mặt mày âm u lạnh lẽo, làn da tái mét như đống tro tàn, trong hốc mắt sâu hoắm là đôi mắt chằng chịt tơ máu.
Lúc này hai mắt hắn đang nhìn chằm chằm cô, trong ánh mắt không còn chút mong đợi hay hy vọng gì cả, chỉ còn lại sự tuyệt vọng và lạnh lẽo đến vô tận đang ngự trị. Hiển nhiên, bệnh tình của người này nghiêm trọng hơn rất nhiều so với Vu Khiết cô cứu trên đường, dù trên phương diện thân thể hay là tinh thần.
Hột Khê nhướng mày, nắm lấy cổ tay Âu Dương Hạo Hiên, cẩn thận bắt mạch cho hắn.
Khi đã bắt được mạch tượng của hắn, lông mày Hột Khê cau chặt lại.
Đúng như cô dự đoán, bệnh tình của Âu Dương Hạo Hiên nghiêm trọng gấp nhiều lần so với Vu Khiết. Kinh mạch toàn thân của hắn quả thật có nhiều chỗ đứt gãy, hơn nữa những chỗ đó toàn ở các vị trí quan trọng, một khi đã bị đứt thì đừng nói là không thể vận chuyển linh lực, ngay cả đi đứng bình thường còn khó khăn.
Hơn nữa điều quan trọng nhất là trong cơ thể Âu Dương Hạo Hiên còn trúng một lượng nhỏ chất kịch độc, làm cho kinh mạch của hắn ngày một suy yếu. Loại chất kịch độc này đáng sợ ở chỗ chỉ cần có ý nghĩ hão huyền định vận chuyển linh khí, độc tố sẽ hấp thu chất bổ dưỡng của linh khí và khuếch tán, sản sinh khắp cơ thể.
Tuy rằng sau khi kinh mạch bị đứt không thể vận chuyển linh khí trong đan điền, cũng không thể tu luyện, nhưng tu giả thông thường cả đời đều quen với việc vận chuyển linh khí, sao có thể thay đổi trong một sớm một chiều? Vì thế mà độc tố tích tụ trong cơ thể hắn càng ngày càng nhiều, cho đến khi khuếch tán ra toàn thân, thậm chí ngấm vào đan điền.
Hột Khê không biết đây là loại độc tố gì, nhưng cô cảm nhận được kẻ hạ độc cắt đứt kinh mạch Âu Dương Hạo Hiên quả thực thâm hiểm vô cùng.
Y không chỉ muốn làm Âu Dương Hạo Hiên gục ngã mà còn muốn hắn bị nỗi đau khổ từ từ gặm nhấm, giày vò cho đến chết.
Hiện giờ kinh mạch của Âu Dương Hạo Hiên đã suy yếu đến độ gần như tắc nghẽn, nếu chậm thêm mấy ngày nữa, sợ rằng ngay cả cô cũng đành bó tay.
Âu Dương Hạo Hiên nằm trên giường, nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của thiếu niên đang nắm lấy tay hắn hơn nửa canh giờ vẫn chưa chịu buông, không khỏi cười nhạo một tiếng, khàn giọng nói: "Đừng phí công vô ích, nếu không chữa được thì cút ra ngoài cho ta, đừng đến phủ Âu Dương giả danh lừa bịp."
Lúc này Hột Khê cũng đã bắt mạch xong, cô rụt tay về nhìn vào khuôn mặt đằng đằng sát khí của hắn rồi cười lạnh nói: "Ồ? Nếu tôi có thể trị khỏi thì sao?"
Âu Dương Hạo Hiên sững người, cảm thấy cả người như đông cứng vì ánh nhìn âm u lạnh lẽo kia, nhất thời nghẹn họng không nói nên lời.
Âu Dương Chí Hùng vội vàng đáp: "Hề thần y, chỉ cần cậu có thể chữa khỏi cho con trai tôi, bất cứ điều kiện nào nhà Âu Dương cũng nguyện đáp ứng."
Hột Khê gõ tay lên mặt bàn, sau đó cô đột nhiên quay đầu nhìn khắp phòng một lượt, thấp giọng nói: "Mở tất cả cửa sổ trong căn phòng này ra, vứt đi tất cả những màn rèm dày nặng, tắt toàn bộ nến, tôi muốn căn phòng này sáng choang như ban ngày."
Âu Dương phu nhân và Âu Dương Chí Hùng đều hãi hùng.
Âu Dương phu nhân lập tức giật thót kêu lên: "Tuyệt đối không được. Từ khi Hạo Hiên đổ bệnh, chỉ cần bị trúng gió một chút hay bị ánh mặt trời chiếu vào thì toàn thân sẽ không ngừng co giật, làn da cũng sẽ xuất hiện đốm đen. Rốt cuộc cậu… cậu có phải thần y hay không, chẳng lẽ cậu muốn hại chết Hiên Nhi nhà chúng tôi sao?"
Lần này, ngay cả Âu Dương Chí Hùng cũng vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ, không dám làm theo.
Hột Khê lại cười châm biếm, đột nhiên lấy ra một viên đan dược nhét vào trong miệng Âu Dương Hạo Hiên, sau đó mới nói: "Ta đảm bảo, dù hắn có bị gió thổi, nắng chiếu vẫn sẽ lành lặn như cũ, một là hai người tin tưởng làm theo, hai là mời người tài giỏi khác đi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...