Y Phẩm Phong Hoa

"Mẹ chỉ có mỗi mình con thôi!" Âu Dương phu nhân gào khóc, nắm lấy tay Âu Dương Hạo Hiên không buông, "Con chết rồi thì mẹ biết làm sao đây? Cha con biết làm sao đây? Hiên Nhi, những kẻ hại con còn chưa phải chịu báo ứng, hiện giờ các chi thứ của nhà Âu Dương như hổ rình mồi chỉ mong con chết đi, con cam tâm hay sao? Uất ức mà chết như vậy để cho người thân đau lòng, còn kẻ thù thì vui mừng hay sao?"

Âu Dương Hạo Hiên sững sờ, đôi mắt đờ đẫn ứa ra những giọt lệ vừa tuyệt vọng lại vừa không cam lòng. Hắn từng là thiên tài chói sáng nhất của nhà Âu Dương, những kẻ khác phải ngước mắt nhìn, ghen ghét đố kị và cả hâm mộ. Hắn là niềm kiêu hãnh của cha mẹ mình, cũng là hy vọng, là tương lai của nhà Âu Dương.

Thế nhưng trong nháy mắt, thiên tài ngã xuống vũng bùn, tu vi bị phế toàn bộ, còn trở thành một kẻ bỏ đi ngay cả sinh hoạt bình thường cũng không thể tự lo. Mỗi ngày ngoại trừ nằm trên giường, ngay cả ăn uống vệ sinh đều phải nhờ bàn tay người khác giúp đỡ.


Hắn đã nằm trong căn phòng tối tăm, toàn mùi ẩm mốc này hơn một năm rồi, một năm dài đằng đẵng làm hắn mất đi tất cả niềm kiêu hãnh, mất đi tôn nghiêm, cũng mất đi dũng khí sống tiếp. Mỗi ngày khát vọng duy nhất của hắn là được ra đi thật thanh thản, chứ chẳng phải sống không bằng chết như thế này.

Song, những lời mẹ nói bỗng khơi gợi lên nỗi hận thù và phẫn nộ mà hắn khắc sâu tận đáy lòng. Tên áo đen đã ám sát hắn ở rừng rậm ma thú, tên cặn bã dẫn hắn sa vào bẫy mà hắn còn chưa tự tay báo thù, tự tay khiến cho chúng phải nợ máu trả máu thì sao có thể cam tâm mà chết đi như vậy được! Sao có thể cam tâm bỏ cuộc như vậy được!

Trong gian phòng tràn ngập tiếng khóc tang thương của Âu Dương phu nhân, thỉnh thoảng còn xen lẫn tiếng gào rú hệt con thú bị thương của Âu Dương Hạo Hiên. Giữa không gian bí bức dường như tràn ngập nỗi tuyệt vọng khiến lòng người chua xót.

Đúng lúc này, cửa phòng bị ai đó đẩy ra. "Két" một tiếng, Âu Dương Chí Hùng sải bước tiến vào, trên mặt không mang dáng vẻ ủ ê như ngày thường, hai mắt sáng bừng: "Phu nhân, nhanh lên! Bà giúp Hạo Hiên sửa soạn mau mau một chút, thần y tới rồi, tức khắc sẽ vào chữa trị cho Hạo Hiên đấy."


Âu Dương phu nhân kinh ngạc, lau nước mắt hỏi: "Thần y nào? Chẳng lẽ ông đã mời được trưởng lão của hiệp hội thầy thuốc sao?"

Âu Dương Chí Hùng lắc đầu nói: "Trưởng lão của hiệp hội thầy thuốc người nào người nấy đều thần bí khó lường, hành tung bất định, trong khoảng thời gian ngắn ngủi làm sao có thể tìm thấy được. Có điều tuy lần này ta không tìm được thầy thuốc Bát phẩm, nhưng y thuật của cậu ấy quả thật xuất thần nhập hóa, ta tin chắc rằng cậu ấy nhất định có thể cứu được Hạo Hiên."

Ánh mắt Âu Dương phu nhân sáng ngời, giọng bà run rẩy nói: "Thật… thật sao? Lão gia, ông thật sự đã tìm được người có thể cứu Hạo Hiên sao?"


"Cha, cha không cần phải uổng phí sức lực thế đâu." Trái lại Âu Dương Hạo Hiên nằm trên giường không mảy may dao động, cảm xúc trên gương mặt hắn càng thêm thê lương, "Những thầy thuốc từng bước vào phủ Âu Dương, ai mà chẳng nói mình có khả năng cải tử hoàn sinh, nhưng kết quả thì sao?" Hắn nhoẻn miệng cười, biểu cảm vô cùng dữ tợn: "Người nào bắt mạch cho con xong cũng đều chạy trối chết, đặc biệt là Nạp Lan Chính Trạch, người đường đường là thần y đứng đầu nước Kim Lăng. Sau khi chẩn đoán bệnh con vô phương cứu chữa, ông ta quay về nhẫn tâm hủy bỏ hôn ước giữa hai nhà Âu Dương - Nạp Lan, còn loan tin khắp nơi là con đã là kẻ vô dụng, khiến con trở thành trò cười cho dân chúng toàn thành Kim Lăng. Ha ha ha… Quả đúng là bàn tay thần thánh của đất nước, lương y như từ mẫu!"

Nhắc tới nhà Nạp Lan, Âu Dương Chí Hùng và Âu Dương phu nhân đều hận đến nghiến răng nghiến lợi. Vì mối quan hệ xã giao, hơn nữa còn vì Âu Dương phu nhân và Nạp Lan phu nhân đã từng là bạn bè thân thiết, cho nên ngay khi Âu Dương Hạo Hiên vừa tròn hai mươi tuổi hai nhà đã đính hôn cho hắn và Nhị tiểu thư Nạp Lan Phi Tuyết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui