Nói xong, Vu Khiết bèn lấy ra hai miếng ngọc bài trong suốt màu xanh biếc xen lẫn sắc đỏ sẫm giao cho Hột Khê và nói: "Đây là ngọc bài bản mệnh của tôi và Tiểu Li được luyện hóa bằng chính máu trong tim của chúng tôi. Một khi ngọc bài vỡ, hai chúng tôi cũng sẽ bị vạn tiễn xuyên tim mà chết."
Hột Khê nhận lấy ngọc bài, ngón tay nhẹ nhàng sờ lên bề mặt ấm áp của miếng ngọc, chỉ dùng thần thức lặng lẽ thăm dò một chút đã đủ tin lời cậu thiếu niên nói.
Bên trong ngọc bài có chứa một loại linh lực đặc biệt, cất chứa luồng khí giống với luồng khí trên người hai đứa trẻ này.
Lòng Hột Khê vẫn chưa hết hoài nghi: "Vì sao lại tìm tôi? Dựa vào năng lực đặc biệt của Tiểu Li, trên đời này có rất nhiều người bằng lòng thu nhận hai người, hà cớ gì lại tìm đến một người không có nổi năng lực tự bảo vệ mình như tôi chứ?"
"Thế gian này có rất nhiều kẻ muốn lợi dụng chúng tôi, thậm chí còn có những kẻ tham lam muốn lột da róc xương chúng tôi nhằm thu lợi về cho chúng." Khuôn mặt Vu Khiết lộ ra nụ cười chua xót như chế giễu, ngay sau đó hắn ngẩng đầu nhìn Hột Khê, ánh mắt sáng rực nói: "Tiểu Li bảo công tử là người tốt, tôi nguyện tin tưởng theo phán đoán của Tiểu Li."
Hột Khê đùa nghịch với miếng ngọc bài, cười giễu đáp: "Ha, người tốt à? Lần đầu tiên tôi nghe người khác nhận xét về mình như vậy đấy, chỉ vì tôi đã cứu cậu sao?"
Tiểu Li nấp sau lưng Vu Khiết bẽn lẽn ló đầu ra, giọng lí nhí như tiếng muỗi kêu: "Công tử là người tốt, côn trùng và chim chóc đều nói với Tiểu Li như vậy. Hơn nữa ca ca nói rằng, phải lấy thân báo đáp với người có ơn cứu mạng mình, cho nên Tiểu Li và ca ca đều muốn đi theo công tử."
Vu Khiết đỏ bừng mặt, ngượng ngùng nói: "Tiểu Li, không được nói bậy, từ lấy thân báo đáp không dùng trong trường hợp này được đâu."
Tiểu Li ngây thơ chớp chớp hàng mi, đôi mắt như lưu ly nhìn ca ca chăm chăm, sau đó lại quay qua nhìn Hột Khê.
Hột Khê thu lại ngọc bài, khẽ cười mỉm: "Nếu đã như vậy thì hai người cứ ở lại đi. Nhưng tôi phải cảnh cáo trước, nếu hai người đã đi theo tôi, chỉ cần hai người trung thành làm đúng bổn phận của mình thì tôi còn sống ngày nào sẽ bảo vệ chu toàn cho hai người ngày nấy. Nhưng nếu hai người dám phản bội tôi, tính kế với tôi, hừ, tôi bảo đảm với hai người, vạn tiễn xuyên tim chính là cách trừng phạt nhẹ nhàng nhất."
Lời Hột Khê nói dọa Tiểu Li sợ mất hồn, khiến cô bé càng thêm sợ hãi trốn rịt sau lưng Vu Khiết.
Vu Khiết trái lại thở phào nhẹ nhõm. Lời hứa và cảnh cáo rõ ràng như vậy mới có thể khiến cậu an tâm… an tâm mà giao ra ngọc bài bản mệnh, an tâm nguyện thề trung thành, an tâm giao phó muội muội mà dứt áo ra đi.
Vu Khiết kéo Tiểu Li đến cạnh Hột Khê, vuốt ve mái tóc cô bé, niềm thương cảm và lưu luyến hiện lên trong mắt cậu đầy mãnh liệt. Cậu cất giọng nặng nề: "Tiểu Li ngoan, nhớ phải nghe lời công tử, biết không? Ca ca sẽ quay về tìm muội sớm thôi."
"Ca ca!" Tiểu Li kéo tay áo của Vu Khiết, nước mắt lã chã tuôn rơi, trong đôi mắt tràn ngập niềm quyến luyến, bịn rịn không nỡ rời xa.
Cô biết ca ca phải xa cô để làm những chuyện nguy hiểm, không biết liệu ca ca có thể bình an trở về hay không, cô không đành lòng! Cô đau lòng lắm! Nhưng cô hiểu, chuyện ca ca muốn làm thì nhất định phải thực hiện cho bằng được. Cô không được khóc lóc, không được để ca ca đau lòng, quyến luyến vì mình.
Tiểu Li nắm lấy tay áo Vu Khiết, sụt sùi nói: "Ca ca, Tiểu Li sẽ ngoan ngoãn, chờ ca ca trở về, ca ca nhất định phải về sớm!"
Rốt cuộc Vu Khiết vẫn phải rời đi, Tiểu Li liên tục gạt đi nước mắt, nhưng những giọt lệ vẫn không ngừng tuôn rơi.
Hột Khê đứng một bên quan sát mà không biết giải quyết sao, thời gian hẹn gặp mặt Nam Cung Dục cũng đang cận kề, cuối cùng cô thở dài thườn thượt, tiến lên trước xoa đầu Tiểu Li: "Khóc lóc cái gì, đâu phải là sinh ly tử biệt. Thực lực của ca ca muội rất cao, nhất định sẽ sống sót trở về thôi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...