Lão Tu Di nhìn vẻ mặt dửng dưng của cô. Sau khi nghe được sức mạnh to lớn của nguyên linh, cô không những không tham lam thích thú mà ngược lại còn bình tĩnh cảnh giác. Bất giác ông càng thêm an tâm và vui mừng: "Ta sắp tan biến rồi. Hột Khê, con nhất định phải nhớ kỹ, trước khi có được đủ sức mạnh thì không được để bất kỳ ai biết đến sự tồn tại của nguyên linh. Bằng không, nó vừa trở thành mối họa cho con và vừa trở thành đại họa tày trời cho lòng tham của loài người. Nhớ lấy, nhớ lấy!"
Vừa dứt lời, bóng hình mờ nhạt từ từ tan biến, hóa thành đốm sáng bàng bạc tiêu tan giữa căn phòng trống trải.
"Chờ chút đã! Rốt cuộc nguyên linh ẩn chứa bí mật gì?"
Tại sao lại bảo cô không được để bất kỳ ai biết đến sự tồn tại của nguyên linh? Thậm chí lúc Lão Tu Di nhắc đến sự lớn mạnh của không gian, cũng không hề bảo Hột Khê phải giữ bí mật. Điều đó cho thấy nguyên linh đặc biệt và sức mạnh của nó to lớn nhường nào.
"Rốt cuộc ông trao cho tôi những thứ này là muốn tôi làm gì?"
Thế nhưng đáp lại cô chỉ là tiếng vọng lại từ khoảng không mênh mông cùng với tiếng khóc hức hức của siêu trứng.
"Lão Tu Di biến mất rồi, hu hu hu… Mẹ, con có thể cảm nhận được, Lão Tu Di sẽ không bao giờ quay lại nữa…"
Hột Khê đang định hỏi sự tình thì đột nhiên cảm nhận được một cơn đau nhói nhè nhẹ ở vùng đầu. Ngay sau đó, cô liền cảm nhận được sự liên kết giữa cô và không gian đột ngột tăng mạnh. Dù đang đứng trong căn phòng này, song cô vẫn có thể cảm nhận rõ ràng những sự việc xảy ra trên từng tấc đất cả trong và ngoài không gian.
Hột Khê sững sờ mất một lúc lâu mới hoàn hồn. Cô vỗ về siêu trứng đang khóc lóc thương tâm, thở hắt ra: "Không sao, đừng khóc nữa. Đời người sinh ly tử biệt. Con là một siêu trứng, sao lại đa sầu đa cảm đến vậy?"
Siêu trứng được cô vỗ về thì bèn nín khóc, nhưng nó lại lớn tiếng kháng nghị: "Con không phải là Siêu Trứng đâu nha, cái tên Siêu Trứng nghe thật chẳng hay ho gì cả."
Mặt Hột Khê tối sầm, một quả trứng mà còn biết tên nào đẹp hay không hả, "Vậy con muốn tên gì?"
Giọng nói của siêu trứng vừa mơ màng vừa xen lẫn mong đợi: "Cái đó… cái đó thì… Con cũng không biết nên đặt tên gì. Nhưng mà, hiển nhiên mẹ phải là người đặt tên cho con mà?"
Giọng nói nhõng nhẽo vừa khôn khéo lại vừa ngại ngùng, Hột Khê như trông thấy một đứa trẻ với khuôn mặt mũm mĩm nũng nịu đang vần vò góc áo, nhìn cô với vẻ háo hức đợi mong.
Hột Khê bị chọc cười với trí tưởng tượng của chính mình. Cô cầm lòng không đặng bèn trêu đùa: "Ừ, nếu con đã không thích cái tên Siêu Trứng, vậy thì gọi con là Trứng, Tròn hay Lăn nhé?"
"Mẹ hư, con không lăn lăn tròn tròn mà, con không thèm mấy cái tên xấu xí đó đâu, hu hu hu…"
Siêu trứng lại òa khóc đau khổ, Hột Khê dở khóc dở cười, cuối cùng chỉ còn nước thỏa hiệp nói: "Được rồi, vậy để mẹ suy nghĩ thêm lần nữa, trước khi mẹ nghĩ ra, cứ gọi tên mụ của con là Đản Đản* trước nhé, như vậy có được không?"
* Đản Đản có nghĩa là quả trứng.
Đản Đản cũng hết cách, chỉ có thể buồn bã tủi thân đồng ý, sau cùng nó còn nhắc nhở Hột Khê: "Mẹ nhất định phải đặt tên cho con sơm sớm đó!"
Hột Khê vỗ trán: "Có thể đừng gọi mẹ là mẹ được không?" Có trời mới biết cô năm nay mới mười sáu xuân sang, vẫn là một thiếu nữ xinh đẹp trẻ trung, sao lại có thể vô duyên vô cớ trở thành mẹ được? Hơn nữa còn là mẹ của một quả trứng.
"Nhưng rõ ràng mẹ là mẹ của con mà?" Giọng nói của Đản Đản vừa bi thương vừa kinh ngạc, càng khóc dữ dội hơn gấp trăm lần ban nãy. "Có phải mẹ không còn cần con nữa rồi không, hu hu hu… Con không tốt chỗ nào sao? Con có thể thay đổi mà!"
Trán Hột Khê hằn gân xanh, cô nghe nó khóc đến đau cả đầu, cuối cùng chỉ có thể đâm lao thì phải theo lao: "Được rồi được rồi, con đừng khóc nữa. Mẹ nói không cần con khi nào, con thích gọi thì cứ gọi đi!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...