Editor: Nguyetmai
"Khụ khụ, Vô Dục, ngươi im miệng cho ta!" Tiếng ho khẽ lạnh lùng vang lên, cắt ngang những lời liến thoắng không ngớt của Vô Dục.
Vô Dục phản ứng chậm quay đầu nhìn, thì trông thấy gương mặt đen thui như mực của Nam Cung Dục.
Hắn giật bắn người, theo bản năng lùi về phía Hột Khê, lẩm bẩm nói: "Ha ha, chuyện đó, coi như thuộc hạ chưa nói gì đi. Thuộc hạ chẳng biết gì cả, chẳng biết đâu..."
Hắn nói đoạn vội vã quay sang nhìn Hột Khê, hai mắt sáng long lanh hấp háy, nếu sau lưng hắn có thêm cái đuôi thì xem chừng giờ đã đang vẫy liên hồi rồi: "À Hề công tử này, từ khi ăn đồ công tử nấu, đã bao ngày tôi nuốt không trôi rồi. Hôm nay khó khăn lắm mới gặp được nhau, thực sự là duyên phận trời ban mà! Công tử có gì để ăn không?"
Cốc Lưu Phong nhìn Vô Dục với vẻ mù mờ, trong mắt tràn ngập vẻ không thể tin nổi.
Như thể hắn vừa phát hiện ra một sự thật khó tin, người đàn ông Vô Dục trước mặt chẳng phải là chủ của Thao Thiết Quán sao? Không ngờ rằng, Thao Thiết Quán nổi danh thành Yên Kinh cũng là sản nghiệp của Minh Vương. Rốt cuộc thế lực ngầm của Minh Vuơng lớn đến mức nào?
Không đúng, đây không phải là trọng điểm! Trọng điểm chính là chủ quán Vô Dục của Thao Thiết Quán dũng mãnh bí ẩn, máu lạnh vô tình trong mắt người đời mà lại là một kẻ mặt dày không biết xấu hổ đến thế? Đường đường là cao thủ Kim Đan kỳ mà lại ngang nhiên xin ăn Tiểu Nguyệt Nhi, hơn nữa còn chẳng hề lấy làm ngượng?
Cốc Lưu Phong cảm thấy rằng tam quan của hắn chịu phải đả kích nặng nề.
Thanh Long nhăn mặt đỡ trán: Liệu hắn có thể nói chẳng hề quen biết cái tên đần độn này không, hắn phủ nhận tên đỡ không nổi này lại là một trong những tâm phúc của Minh Vương cùng với hắn, quả thực quá mất mặt mà! Vô Tâm nói rất đúng, rồi sẽ có một ngày tên háu ăn này bị cái mồm của chính hắn hại chết.
Hột Khê nhìn đôi mắt sáng lấp lánh và khóe miệng tươi cười, còn có tiếng nuốt nước bọt ừng ực của Vô Dục thì không kìm được giần giật khóe miệng: "Lần trước ta bảo rồi, không có lần sau đâu, ta cũng chẳng phải đầu bếp của phủ Minh Vương các ngươi, đừng mơ xin ăn ta mỗi ngày."
Cô thích tự xuống bếp là vì định khao chính bản thân, chứ chẳng hề dự định chịu cực chịu khổ làm đầu bếp cho kẻ khác.
Đản Đản là linh sủng thân thiết nhất của cô thì không tính, còn Nam Cung Dục... Tóm lại là những người khác thì cô chẳng buồn hầu hạ.
Hột Khê toan cất bước thì Vô Dục đã nhào tới, chộp lấy ống quần của cô, ra vẻ như nếu cô chẳng cho hắn ăn thì hắn sẽ không buông tay: "Hề công tử, chỉ cần công tử cho tôi món ngon thì người bắt tôi làm gì tôi cũng chịu, làm trâu làm ngựa gì cũng không ngại mà! Về sau phàm là những gì Hề công tử sai bảo, chỉ cần không đối chọi với phủ Minh Vương, muốn Vô Dục lên núi đao xuống biển lửa đều không chối từ."
Gân xanh trên trán Hột Khê giần giật, định dứt ra bỏ đi nhưng tư thế lăn lộn khóc lóc và la lối của tên Vô Dục kia hoàn toàn đã đạt đến mức chẳng cần mặt mũi nữa rồi.
Được thôi, mặc dù cô lười nấu nướng nhưng dù sao hiện tại trong không gian có món được làm sẵn rồi, suy đi tính lại, cứ đưa cho hắn vậy!
Cô chẳng đỡ nổi tên khốn mặt dày vô sỉ này mà!
Hột Khê ném cho hắn một con gà nướng lấy ra từ trong không gian, chẳng đợi cô lên tiếng, Vô Dục ngay lập tức đã nhào đến ngoạm lấy gà nướng ngấu nghiến.
Gà nướng vàng óng giòn rụm, thịt gà mềm thơm phức, còn có linh khí ngào ngạt nương theo mùi hương của gia vị lượn lờ khắp nơi, bất giác khiến người ta phải nuốt nước bọt.
Cốc Lưu Phong vốn khịt mũi khinh thường Vô Dục mặt dày, lúc này đây lại chẳng nhịn được hít lấy hít để, cảm thấy bụng mình cũng bắt đầu sôi sùng sục loạn cả lên rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...