Editor: Nguyetmai
Hột Khê nhớ tới hơi ấm bao bọc lấy mình trong khe hở không gian kia, gương mặt không khỏi dịu đi vài phần.
Cốc Lưu Phong ở bên cạnh vẫn tiếp tục thêm mắm dặm muối nói: "Tiểu Nguyệt Nhi, sau này cậu nhất định phải cẩn thận với ả đàn bà Phụng Liên Ảnh xấu xa kia. Chậc chậc, cậu không nhìn thấy ánh mắt thâm độc của ả ta sau khi cậu và Minh Vương biến mất đâu, ta nhìn thôi đã nổi cả da gà. Ta thấy ả ta xem cậu như tình địch giật mất tình nhân của ả, lòng đố kỵ của con gái ấy mà chỉ cần bộc phát một cái thì không cần lý lẽ gì hết."
Hột Khê chẳng buồn sửa lại cách xưng hô buồn nôn kia của Cốc Lưu Phong, nghe vậy cười lạnh nói: "Cho dù ả ta có tới tìm ta, ta cũng sẽ không buông tha cho ả. Để xem hai chúng ta, ai là người xuống tay nhanh hơn, thủ đoạn độc ác hơn!"
Phụng Liên Ảnh năm lần bảy lượt muốn đối phó với cô, cô còn chưa tính, vậy mà ả còn dám làm tổn thương đến nguyên khí của Đản Đản và Tiểu Kim Long, thù này Hột Khê cô sẽ nhớ kỹ, bắt ả ta phải trả đủ cả vốn lẫn lời!
Cốc Lưu Phong vỗ tay cười to: "Tiểu Nguyệt Nhi, ta rất thích tính cách hào sảng có thù tất báo này của cậu, nếu bây giờ có rượu, nhất định ta phải uống cùng cậu một ly, cậu đã định sẵn là bạn bè của ta rồi. Đúng rồi, lúc nào đối phó với ả đàn bà xấu xa kia nhớ gọi ta đến nha, mối thù ả ta đả thương Ngạn An ta vẫn còn nhớ đấy! Chỉ cần Minh vương điện hạ không ra tay, ta tin ta vẫn còn đủ tư cách hỗ trợ cậu!"
Dứt lời, Cốc Lưu Phong liếc mắt nhìn Nam Cung Dục một cái, chỉ thấy hắn đang nhìn mình với ánh mắt âm trầm, dáng vẻ ghen tuông đến mức sắp bùng nổ, hiển nhiên Minh Vương điện hạ căn bản không quan tâm đến sống chết của Băng Liên tiên tử, chuyện này khiến hắn không khỏi nhoẻn miệng cười tươi.
Xem ra lời đồn đại trên phố quả nhiên không thể tin được! Không ngờ rằng Minh Vương điện hạ từ trước đến nay luôn lạnh lùng vô tình, không gần nữ sắc, vậy mà lại thích con trai. Hừm… Còn là thiếu niên có dung mạo xinh đẹp, thanh tú hơn tiên nữ trong tranh ba phần nữa.
Hột Khê đang muốn đáp lời, đột nhiên trong lòng khẽ động, ngay sau đó liền thấy một bóng người nhanh chóng bay tới, đáp ở trước mặt Nam Cung Dục.
Đó là một trong những thuộc hạ thân cận của Nam Cung Dục - Vô Dục.
Đầu tiên Vô Dục hành lễ trước Nam Cung Dục, sau đó mới bẩm báo kết quả và suy đoán hắn thăm dò được bên trong bí cảnh, chờ đến khi báo cáo xong mới quay đầu nhìn về phía Hột Khê, lập tức kinh ngạc kêu lên, "Vương… khụ khụ… Hề công tử, sao công tử cũng ở chỗ này?"
Hột Khê nói: "Vì sao ta không thể ở đây?"
"Không không, Hề công tử đương nhiên có thể ở đây." Vẻ mặt Vô Dục lập tức chuyển từ kinh ngạc thành lấy lòng, cười cười nói nói, "Tôi chỉ cảm khái chút thôi, tên nhóc Bạch Hổ không tìm thấy công tử ở ngoài kia, thể nào cũng sẽ lật tung toàn bộ thành Yên Kinh lên cho mà xem."
Hột Khê nhướng mày nghi hoặc nói: "Bạch Hổ tìm ta làm gì?"
"Đương nhiên là để bảo vệ công tử rồi!" Vô Dục mang vẻ mặt cô biết rồi còn cố tình hỏi, "Chủ nhân biết mình phải vào bí cảnh, nhưng bí cảnh này lại cực kỳ nguy hiểm với những võ giả Ngưng Mạch kỳ trở xuống, nên đương nhiên không thể dẫn công tử đi cùng. Nhưng chủ nhân lại lo lắng không có chủ nhân ở bên cạnh sẽ có người làm phiền đến công tử, cho nên mới bảo Bạch Hổ ở bên ngoài bảo vệ công tử."
"Công tử không biết đâu, vốn dĩ nhiệm vụ đó tôi muốn giành với hắn, vì dù sao Bạch Hổ cũng rất muốn đi theo chủ nhân đi dạo thử bên trong bí cảnh. Nhưng mà đại ca Vô Tâm mặt đen nhà tôi căn bản không nghe lời kháng nghị của tôi, trực tiếp ném tôi vào bí cảnh. Công tử xem, trong này xám xịt, toàn đá là đá, một món ngon cũng chẳng có thì vào làm gì cơ chứ!"
"Nhưng mà tôi thật sự không ngờ rằng tu vi của Hề công tử thấp như vậy mà vẫn có thể vào bí cảnh, thế thì tốt quá rồi, tôi không cần buồn rầu vì không có đồ ăn nữa. Có phải vì chủ nhân quá nhớ thương công tử, luyến tiếc không muốn rời xa công tử, nên lúc sắp đi mới kéo công tử vào đây không?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...