Editor: Nguyetmai
Trên đỉnh núi là ngọn đồi phủ đầy cây xanh, cách đó không xa còn có mười mấy thi thể ma sói trải đầy đất, tản ra mùi máu tươi tanh nồng.
Hột Khê gom lại những thi thể ma sói đã được xử lý ổn thỏa vào trong không gian, trong lúc đó Nam Cung Dục muốn giúp đỡ, nhưng mà hắn vừa ra tay đã cắt nát thi thể của ma sói, một nguyên liệu nấu ăn ngon lành lại bị hắn lãng phí.
Hột Khê hung dữ quắc mắt trừng hắn một cái, thấy Nam Cung Dục vuốt mũi vẻ mặt vừa bất đắc dĩ lại xấu hổ, cô xoay người lại, nhịn không được bật cười khẽ.
Thật không ngờ Minh Vương đại nhân không gì không làm được, còn có một mặt khác quẫn bách như vậy.
Đúng là bất ngờ cảm thấy… hắn thật đáng yêu!
…
Hột Khê vừa mới xử lý xong thi thể của ma sói, đang chuẩn bị gọi Nam Cung Dục rời khỏi nơi này, đột nhiên vẻ mặt nghiêm trọng, nhìn lên không trung cách đó không xa.
Một lát sau, vài bóng người phi vút qua đây, vội vàng đáp xuống trước mặt họ.
Không đợi Hột Khê thấy rõ người đến là ai, một người đàn ông mặc áo xanh tiến nhanh đến, quỳ gối trước mặt Nam Cung Dục: "Chủ nhân không sao chứ?"
Người đó là Thanh Long!
Đương nhiên không chỉ có Thanh Long, còn có mấy tên thị vệ của phủ Minh Vương nữa, phần lớn có tu vi Ngưng Mạch kỳ hạ kỳ.
Nhưng điều làm Hột Khê càng kinh ngạc hơn là Cốc Lưu Phong và Chu Ngạn An cũng đang ở cùng bọn họ.
Cốc Lưu Phong vừa nhìn thấy Hột Khê liền chậm rãi tiến lên hỏi, "Tiểu Nguyệt Nhi, cậu không sao chứ?"
Hột Khê còn chưa kịp trả lời, đã cảm thấy tay mình bị Nam Cung Dục kéo ra phía sau.
Nam Cung Dục mặt mũi âm trầm, nhìn chằm chằm Cốc Lưu Phong, trong ánh mắt thoáng hiện lên vẻ nguy hiểm: "Cốc thiếu chủ, thiếu chủ cảm thấy nàng ở bên cạnh ta sẽ có nguy hiểm gì được chứ?"
Cốc Lưu Phong mới đầu còn sửng sốt, ngay sau đó lộ ra nụ cười hàm ý sâu xa, lười biếng nói: "Minh Vương điện hạ hà tất so đo như thế. Lúc trước ta đối địch với điện hạ cũng chỉ vì không biết điện hạ và Tiểu Nguyệt Nhi cùng hội cùng thuyền, không đánh không quen, nếu Minh Vương điện hạ không làm hại Tiểu Nguyệt Nhi, vậy chúng ta bắt tay giảng hòa là được rồi."
Lời giải thích của hắn không những không làm sắc mặt Nam Cung Dục tốt lên mà ngược lại càng thêm âm trầm, "Câm miệng! Ai cho ngươi gọi nàng là Tiểu Nguyệt Nhi? Ai muốn bắt tay giảng hòa với ngươi? Ngươi tránh Khê Nhi xa ra một chút cho ta!"
Cốc Lưu Phong nhìn hắn với vẻ mặt khôi hài, giơ hai tay lên cười nói: "Điện hạ có thể gọi Khê Nhi, vì sao ta không thể gọi Tiểu Nguyệt Nhi chứ. Tiểu Nguyệt Nhi, cậu nói có đúng không?"
Nam Cung Dục rút phi kiếm ra, mặt đen như đít nồi: "Ngươi muốn chết à!"
Dường như Cốc Lưu Phong bị hoảng sợ bèn lùi về phía sau hai ba bước liền, nhưng đôi mắt đào hoa vẫn hờ hững, giống như trêu đùa: "Được rồi, được rồi, vậy sau này ta gọi cậu ấy là Hề Nguyệt là được rồi chứ."
Hắn dừng một chút, vuốt cằm, tầm mắt lướt ngang qua Nam Cung Dục và Hột Khê, sau đó mới nói với hàm ý sâu xa: "Thái độ của Minh Vương đối với Tiểu Nguyệt Nhi… khụ, Hề Nguyệt cũng thật khiến người khác suy nghĩ bậy bạ. Chỉ có điều, vì sao trên phố đều truyền tai nhau lời đồn đại về điện hạ và Băng Liên tiên tử? Minh Vương điện hạ, đứng núi này trông núi nọ, bắt cá hai tay như thế cũng không tốt lắm đâu!"
Nam Cung Dục sửng sốt: "Đồn đại điều gì?"
"Đương nhiên là liên hôn rồi!" Đôi mắt hoa đào phong lưu thanh nhã của Cốc Lưu Phong khẽ nhướng lên, rõ ràng hắn đang đeo mặt nạ nhưng lại mang đến cho người khác ảo giác vô cùng phong tình: "Phủ Minh Vương muốn liên hôn với phái Lưu Ly, môn phái mạnh nhất trong bốn môn phái lớn, Minh Vương và thiếu chủ Băng Liên tiên tử của phái Lưu Ly đã sớm tình đầu ý hợp, thương thầm trộm nhớ nhau, chỉ chờ đến khi Băng Liên tiên tử bế quan đột phá Nguyên Anh kỳ thì hai người sẽ kết thành một đôi. Minh Vương điện hạ, tin tức này mọi người trong thành Yên Kinh đều biết, điện hạ đừng nói với ta là điện hạ không biết gì hết nha!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...