Y Phẩm Phong Hoa

Editor: Nguyetmai

Hột Khê đẩy hắn ra, mặt đỏ tía tai nói: "Ngươi sờ vào ta làm gì đấy? Háo sắc! Ta không sao hết, ta chỉ muốn đi thăm dò đỉnh núi xem sao, thuận tiện giết vài con ma sói thôi mà."

Ma sói là yêu thú cấp ba, tu vi không cao, nhưng nó sống theo bầy đàn, gặp một con ma sói thì tức là sẽ phải đối mặt với cả mười con. Mặc dù hắn biết rõ tu vi hiện nay của Hột Khê rất khá, nhưng Nam Cung Dục vẫn không khỏi lo sợ."Tại sao nàng không gọi ta?"Hột Khê nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ lạ, người đàn ông này mới nãy còn tỏ vẻ sợ hãi mà bây giờ đã đùng đùng nổi giận, đúng là đồ thần kinh ngang ngạnh."Chẳng qua chỉ là con ma thú cấp ba nhỏ nhoi, ta có thể ứng phó được."Nói rồi cô xoay gót định tiến vào hang động thu dọn đồ đạc, nhưng vừa đi được hai bước cô đã bị Nam Cung Dục giật ngược trở lại.Hột Khê muốn vùng vẫy nhưng Nam Cung Dục đã hồi phục sức mạnh, cô há có thể phản kháng được. 


Chẳng mấy chốc Nam Cung Dục đã túm chặt hai cổ tay cô, khóa ngược ra sau lưng, tay còn lại thì ôm khư khư vòng eo thon thả của cô, để cô áp sát trong lòng mình không thể cựa quậy: "Bất luận về sau xảy ra chuyện gì đi nữa, nàng cũng không được rời khỏi ta, nghe rõ chưa?" Hột Khê phẫn nộ muốn thoát ra khỏi sự kìm hãm của hắn, nhưng trái lại bị hắn siết chặt hơn vào trong lòng, khoảng cách giữa hai người bọn họ dường như chưa đến nửa phân."Nam Cung Dục, thà ngươi kiếm một sợi dây thừng trói ngay ta lại thì hơn!"Hột Khê chỉ vì nóng giận mà buột miệng nói ra những lời này, ai ngờ Nam Cung Dục nghe xong mắt sáng rỡ: "Ý kiến hay."Nói rồi, lập tức trên tay hắn xuất hiện một số sợi tơ tằm vàng mỏng manh, đang định cột hai cánh tay bị bẻ ngược ra sau của Hột Khê. Đây là pháp bảo cao cấp - tơ tằm vàng, ngay cả phi kiếm cũng không thể chém đứt, lửa không cháy, nước không thấm, nếu như bị cột lại bằng thứ này, thì làm sao cô thoát được?Hột Khê dùng hết sức vùng thoát ra: "Nam Cung Dục, ngươi đừng có đùa!""Nàng nghĩ ta đang đùa với nàng à?" Nam Cung Dục ghé sát tai nàng thì thầm bằng chất giọng trầm khàn, "Ai bảo nàng không ngoan ngoãn, cứ muốn rời khỏi ta. Thay vì mỗi giờ mỗi khắc ta đều phải lo lắng cho an nguy của nàng, thì chi bằng trói nàng lại bên cạnh ta." 

Thậm chí cổ tay cô cũng có thể cảm nhận được linh lực lạnh băng của tơ tằm vàng, lần này Hột Khê hốt hoảng thật sự, ngay cả linh lực toàn thân cũng được điều động, tuy vậy cô vẫn không thể thoát ra khỏi sự kìm kẹp của Nam Cung Dục. 

"Khê Nhi, ta cũng có thể không trói nàng. Trừ phi nàng đồng ý lúc nào cũng phải ở cạnh ta." Trong tình huống như vậy Hột Khê nào dám kì kèo với tên thần kinh này, tự nhủ tránh voi chẳng xấu mặt nào, cô gật đầu đồng ý ngay tức khắc: "Được, coi như ta sợ ngươi rồi, ta đồng ý với ngươi là được chứ gì? Còn không thả ta ra!"Lúc này Nam Cung Dục mới hài lòng buông tay cô, Hột Khê nhanh chóng nhảy về sau một bước, nhìn hắn đầy cảnh giác và phòng bị.Cặp mắt cô sáng quắc kiêu ngạo giống như loài báo đốm, khiến lòng Nam Cung Dục bỗng chốc dậy sóng, đột ngột vươn tay kéo mạnh cô về phía mình. 


Hột Khê cảm thấy mình không tự chủ được, cứ thế bổ nhào về phía trước, đợi đến khi định thần, cô đã bị Nam Cung Dục ôm trọn trong lòng. 

Nam Cung Dục cúi đầu xuống hôn say đắm cánh môi đỏ mọng của cô, ngay sau đó hắn bèn thả cô ra, nói với giọng dịu dàng tựa làn nước: "Khê Nhi, ta muốn làm vậy với nàng từ lâu lắm rồi." 

Hột Khê lau sạch đôi môi bị hắn hôn đến sưng đau, cô trừng trừng nhìn hắn, nhưng lại không dám vuốt râu hùm của tên đàn ông thần kinh này, cô lập tức xoay người đi vào sơn động. 

Thu dọn đồ đạc xong, hai người nhanh chóng bay đến đỉnh núi, hôm qua Hột Khê cõng Nam Cung Dục, hôm nay Nam Cung Dục không màng đến lời kháng cự của Hột Khê, siết lấy chiếc eo nhỏ của cô bay đến đỉnh núi trong thời gian ngắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui