Editor: Nguyetmai
Hột Khê đang nhíu mày suy tính, bỗng đột ngột cảm nhận được Nam Cung Dục vươn tay ra xoa xoa trên chóp mũi cao cao của cô, giọng nói tràn ngập niềm vui trêu ghẹo: "Cô bé ngốc, đương nhiên người khác thu phục ma thực chật vật vô cùng. Song nàng sở hữu nước linh tuyền mà bọn chúng cần nhất, chẳng lẽ còn không biết kì kèo mặc cả với bọn chúng sao?"
Hột Khê nghe thế thì cũng chẳng màng phản bác lại lời trêu chọc của Nam Cung Dục, mà vội vã xòe bàn tay trái, trong tích tắc nước linh tuyền chậm rãi chảy trong lòng bàn tay trắng hồng, mềm mại của cô.
Quả nhiên, ngay giây phút đầu tiên Tử Minh U La đã cảm nhận được nguồn linh khí ngọt thơm ngào ngạt, ngay lập tức chúng bám lấy cánh tay Hột Khê leo bò như một đứa nhóc muốn chộp lấy thức ăn.
Thừa lúc Tử Minh U La mải mê hấp thụ linh lực, Nam Cung Dục lập tức nắm lấy tay phải Hột Khê, nhẹ nhàng cắn một ngón tay của cô.
Dòng máu đỏ tươi chảy ra, chậm rãi nhỏ lên dây leo cứng cáp của Tử Minh U La.
Trong thoáng chốc, luồng ánh sáng tím lóa mắt không ngừng rung động, hết thảy đám dây leo đều lay động, tạo ra âm thanh xoàn xoạt tựa như phẫn nộ, tựa như kháng cự, gắng hết sức trốn tránh.
Ánh mắt Hột Khê chợt tối đi, lạnh lùng lên tiếng: "Các ngươi muốn nước linh tuyền thì đương nhiên phải trả một cái giá tương xứng. Tại đây, Hột Khê ta xin hứa, chỉ cần các ngươi trở thành linh sủng của ta, sau này muốn uống bao nhiêu nước linh tuyền ta sẽ cho bấy nhiêu."
Vừa dứt lời, tử đằng lập tức ngừng giãy giụa, song phiến lá vẫn còn rung nhè nhẹ, phát ra tiếng xào xạc hệt như đang căng thẳng cùng nhau thương lượng một phen.
Cuối cùng, hết thảy hành động lay động của Tử Minh U La đều đã dừng hẳn, hơn nữa, máu và cả linh tuyền trong lòng bàn tay cô đều dần dần biến mất, hòa vào cơ thể Tử Minh U La.
Ngay sau đó, cô nhìn thấy ánh sáng tím chợt lóe nơi lòng bàn tay của mình, thoáng hiện một ấn ký tử đằng rồi lại lặng lẽ biến mất, bặt vô âm tín.
Sau khi ấn ký tử đằng xuất hiện thì dây tử đằng vốn khổng lồ chậm rãi thu nhỏ lại, rễ cây vốn cắm rễ trong hang động cũng nhổ rễ, sau đó chầm chậm tiến vào cơ thể Hột Khê.
Hột Khê dùng thần thức xem xét một lát thì phát hiện quả nhiên tử đằng đang ở trong cơ thể của cô.
Ý niệm của cô vừa thay đổi, trong chớp mắt có một dây tử đằng phóng ra từ lòng bàn tay phải vừa duỗi của cô, đánh vào khối đá khổng lồ bên cạnh, trong tích tắc khối đá hóa thành cát bụi.
Quá trình này diễn ra cực nhanh, âm thanh cũng rất nhẹ, nếu như không nhìn kỹ thì đó hệt như một luồng ánh sáng tím vừa xẹt qua, khối đá khổng lồ đã tự động vỡ vụn.
Hột Khê hài lòng thu tử đằng lại, dây leo của Tử Minh U La có thể tự thu phóng theo ý cô, hơn nữa tốc độ cực nhanh, nhanh hơn nhiều so với roi da trước đây.
Có điều tuy Hột Khê đã thỏa lòng, nhưng Tử Minh U La trong người cô lại vô cùng buồn bã, liên tục lên tiếng kháng nghị.
Mặc dù thông thường ma thực không thể thực sự nói chuyện được, song chủ nhân ký kết khế ước vẫn có thể hiểu đại khái ý muốn của chúng.
Vì thế Hột Khê liền cảm giác được trong đầu mình có một giọng nói đang mắng xối xả bảo cô không giữ chữ tín, lật lọng tráo trở.
Hột Khê dở khóc dở cười, ý niệm vừa thay đổi, tử đằng đã được di chuyển đến không gian Tu Di, chỉ để lại một đoạn dây leo nho nhỏ trong cơ thể cô làm vũ khí.
Có điều, sau khi Tử Minh U La bị di chuyển vào không gian thì Hột Khê lại phát hiện một chuyện kỳ lạ.
Cô có thể nhìn thấy tình trạng trong không gian khi đang ở trạng thái bản thể tỉnh táo, có thể nghe thấy cả âm thanh Đản Đản lảm nhảm hay việc Đản Đản và Tiểu Kim Long nằm bò bên bờ suối thần.
Mặc dù Tiểu Kim Long vẫn đang hôn mê, song có thể thấy thân thể hai tên nhóc này đều đang dần hồi phục, cuối cùng Hột Khê cũng quẳng đi được mối lo vẫn luôn canh cánh trong lòng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...