Editor: Nguyetmai
Nam Cung Dục ôm Hột Khê xoay người, sau đó dùng lực nhẹ nhàng đẩy Hột Khê qua một bên.
Gần như cùng lúc ấy, Hột Khê bỗng trông thấy một con đại bàng khổng lồ xuất hiện ngay sau lưng mình giữa không trung.
Lông đại bàng có màu nâu vàng, khi nó dang rộng đôi cánh khổng lồ, gần như bao phủ toàn bộ sơn cốc, cái mỏ nhọn hoắt tựa loan đao* sắc lạnh đâm bổ về phía cô.
*Lưỡi dao của loan đao cong cong như vầng trăng lưỡi liềm.
Con đại bàng khổng lồ này bất thình lình xuất hiện, căn bản chẳng có chút dấu hiệu nào, tựa như xé toạc khoảng không mà phi đến, ngay đến cả giác quan nhạy cảm của Hột Khê cũng không hề phát hiện ra.
Tuy nhiên, Nam Cung Dục đã nhận thấy, hơn nữa còn phản ứng kịp thời, đẩy Hột Khê ra xa trong những tích tắc đầu tiên. Thế nhưng, chiếc mỏ cứng cáp mà sắc bén của đại bàng khổng lồ hung hãn đâm vào vai phải Nam Cung Dục.
"Phập", máu tươi lập tức văng tung tóe, cơ thể Nam Cung Dục vốn đã nhuốm đầy máu tươi nay lại vết thương chồng chất vết thương.
"Nam Cung Dục!" Hột Khê kinh hãi kêu lên, nhỏm người dậy định lao tới chỗ hắn. Nhưng ngay sau đó, cô phát hiện mình không tài nào cử động được vì toàn thân cô đang bị bao phủ bởi một lá chắn linh lực trong suốt.
Đây chính là lá chắn linh lực giam giữ cô, ngăn cản cô hành động. Trong khoảnh khắc Nam Cung Dục đẩy cô ra đã dùng lá chắn linh lực bao bọc lẫn giam giữ cô bên trong.
Tên khốn này định làm gì đây!
Đúng lúc này, Hột Khê trông thấy Nam Cung Dục lùi lại mấy bước do xung lực va đập của đại bàng, khóe môi nhếch thành một nụ cười lạnh.
Đột nhiên, hai tay hắn nắm lấy cái mỏ cứng như sắt của đại bàng, bất ngờ dùng lực lấy mỏ làm điểm tựa, nâng cả người đại bàng lên, đập mạnh xuống đất.
Mùi máu tanh nồng nặc xộc vào mũi Hột Khê, cô nhìn bả vai phải bê bết máu của Nam Cung Dục và vết thương vẫn chưa khép miệng ở ngực trái, không kìm được hét lên: "Nam Cung Dục, tên khốn này, mau thả ta ra!"
Mặc dù chỉ trong khoảng thời gian ngắn, nhưng Hột Khê đã cảm nhận rõ ràng được sự suy yếu linh lực ở Nam Cung Dục.
Cô nhớ đến hơi ấm bao bọc bảo vệ cô nơi không gian méo mó và rách nát kia, và cả khuôn mặt ngả ngớn nhợt nhạt của Nam Cung Dục.
Nhất định là hắn đã hao phí quá nhiều linh lực để bảo vệ cô trong không gian méo mó kia, cộng thêm vết thương ở lồng ngực, thế nên hiện tại thực lực còn chẳng bằng ba phần ngày thường.
Thế nhưng con đại bàng kia lại là mãnh thú có áp lực linh lực khủng khiếp đến thế, thậm chí nó còn dũng mãnh hơn cả trăn vàng khổng lồ, hiện giờ Nam Cung Dục muốn đối phó với nó thì làm sao có thể toàn mạng rút lui?
Sau khi ném văng đại bàng, thân hình Nam Cung Dục khẽ lung lay, sắc mặt càng thêm nhợt nhạt.
Nghe thấy những lời Hột Khê nói, hắn vẫn cười ngạo nghễ nói: "Khê Nhi, nàng phải… tin tưởng người đàn ông của nàng chứ!"
Vừa dứt lời, hắn dang rộng cánh tay phải, trong nháy mắt trên tay hắn đã xuất hiện một thanh kiếm dài mảnh màu đen tuyền.
Khí đen lượn lờ quanh thân kiếm, ngàn dặm trời xanh trong vắt ở bí cảnh đột nhiên hóa âm u theo sự xuất hiện của thanh kiếm.
Theo sau đó là sấm chớp rền vang, cuồng phong gào thét, một luồng năng lượng nghiêng trời lệch đất dần dần ngưng tụ trong sơn cốc.
Còn lúc này con đại bàng bị quật ngã cũng đã định thần lại, do đòn tấn công của Nam Cung Dục, lông trên toàn thân nó đều dựng đứng, cái mỏ nâu nhuốm máu tươi hòa cùng đôi mắt đỏ ngầu hung hãn, trông cực kỳ kinh khủng.
Thình lình, đôi cánh đại bàng vỗ đập điên cuồng, cuồng phong dữ dội thổi bay cát đá, tấn công về phía Nam Cung Dục.
Con tim Hột Khê tựa như bị thứ gì đó thít chặt, giọng nói cũng trở nên khàn khàn, run rẩy: "Nam Cung Dục, mau thả ta ra, có nghe không hả?"
Giữa trận cuồng phong, mái tóc Nam Cung Dục bị gió thổi tung, khắp người nhuốm đầy máu, quần áo xộc xệch, song lại khiến người khác cảm nhận được nét quyến rũ của vẻ cuồng dã và ngang ngạnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...