Y Phẩm Phong Hoa

Editor: Nguyetmai

Hột Khê nghe vậy, ánh mắt tối sầm lại, xoay người đi về phía Cốc Lưu Phong.

"NÀNG MUỐN ĐI ĐÂU?!!"

Một tiếng hét giận dữ như muốn xé rách trời đất đột nhiên vang lên, trên người Nam Cung Dục tản ra áp lực mạnh mẽ.

Phụng Liên Ảnh bên cạnh hắn đột nhiên không kịp phòng ngừa, cả người như diều đứt dây bị đẩy lùi ra ngoài, phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết.

Nhiếp Cẩm Thần một tay ôm Phụng Liên Ảnh vào trong lòng, lo lắng hỏi: "Liên Ảnh muội muội, muội không sao chứ?"


Phụng Liên Ảnh lại đẩy hắn ra, xông về phía Nam Cung Dục.

"Dục ca ca, Dục ca ca, muội là Liên Ảnh đây, huynh mau để muội xem vết thương của huynh!"

Có điều, ả căn bản không thể tới gần Nam Cung Dục, vừa đến gần lại bị hất ra ngoài, một lần nữa rơi vào lồng ngực Nhiếp Cẩm Thần.

Phụng Liên Ảnh khiếp sợ phát hiện, chỗ đó đã hình thành một cái lá chắn vô hình lấy Nam Cung Dục làm trung tâm, bao phủ Hột Khê và Nam Cung Dục bên trong. Cho dù là bất luận kẻ nào cũng không thể tới gần, mà Hột Khê cũng không cách nào thoát ra.

Giờ khắc này trong mắt và cõi lòng của Nam Cung Dục, ngoại trừ Hột Khê thì đã không còn nhìn thấy nổi ai nữa!

Tại sao? Tại sao trong mắt Dục ca ca chỉ có tên khốn kia?

Tên khốn kia có gì tốt, rõ ràng hắn đã làm Dục ca ca bị thương, vậy mà Dục ca ca không những không giết hắn mà ngược lại còn trăm phương nghìn kế muốn hắn ở lại bên người.

Phụng Liên Ảnh cắn chặt môi dưới, ngay cả máu tươi chảy ra cũng không phát hiện.

Mà Hột Khê đang trong lá chắn vẫn còn chưa kịp phản ứng, Nam Cung Dục đã dịch chuyển tức khắc, thoắt cái xuất hiện trước mặt cô, chậm rãi tiến về phía cô càng lúc càng gần.


Vóc người đàn ông cao lớn thon dài, khuôn mặt tuấn tú có thể làm tất cả cô gái trong thiên hạ thần hồn điên đảo, lúc này đây trên khuôn mặt lại như ngưng kết băng sương vạn năm, xung quanh thân thể tản ra hơi thở khủng bố hắc ám.

Hắn chậm rãi đến gần Hột Khê, máu tươi trước ngực tản ra mùi hương tanh nồng, phản chiếu lên dung nhan tuấn tú tái nhợt của hắn, giống như thần tiên sa đọa thành ma vậy.

"Khê Nhi, nàng muốn đi đâu? Đi đến bên cạnh người đàn ông kia sao? Hắn quan trọng như vậy với nàng sao?"

Sắc mặt Hột Khê trắng bệch, trên người Nam Cung Dục tản ra từng luồng áp lực khủng bố, khiến cho cô gần như không thở nổi.

Có điều, đối mặt với đôi mắt đầy đáng sợ của Nam Cung Dục, cô ngược lại bị khơi dậy tính quật cường, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên lạnh lùng nói: "Ta muốn đi đến bên cạnh ai cũng không liên quan gì đến ngươi!"

"Không liên quan đến ta?" Đột nhiên Nam Cung Dục rảo bước lại gần, trong nháy mắt liền tới trước mặt Hột Khê, nắm chặt lấy bả vai cô, "Vậy thì có liên quan đến ai? Cốc Lưu Phong sao?"

Hột Khê cắn môi, vẻ mặt lạnh lùng ngạo nghễ, khàn khàn lên tiếng: "Đúng thì như thế nào? Ngươi có thể đi cùng với Băng Liên tiên tử tình chàng ý thiếp, vậy mong ngươi từ nay về sau đừng tới can thiệp vào sinh hoạt của ta!"


Trong mắt Nam Cung Dục đột nhiên bốc cháy một ngọn lửa đỏ sẫm, không khí quanh thân hắn đột nhiên phát ra tiếng rít gào, khủng bố u ám bao phủ cả bầu trời bí cảnh, trong phút chốc giống như cuồng phong kéo tới, trời sụp đất nứt!

Trên mặt Hột Khê lộ ra biểu cảm khiếp sợ, có điều không đợi cô nói câu nào, bất thình lình có cảm giác trước mắt trời đất quay cuồng, cả người giống như bị cuốn vào cơn lốc xoáy kinh khủng.

Linh lực bạo động trong lốc xoáy không ngừng lôi kéo thân thể Hột Khê, cô cảm thấy bản thân mình giống như ngay lập tức sẽ bị xé nát. Có điều cô nhanh chóng được ôm vào một cái ôm cực nóng.

Cái ôm kia tản ra áp lực cường đại, bao bọc xung quanh thân thể cô, chắn đi hết thảy mưa gió đau đớn.

Trong mơ hồ, giống như cô nghe được giọng nói trầm thấp mang theo sự kiên nhẫn cố chấp và thâm tình nhẹ nhàng bên tai mình: "Khê Nhi, nàng là của ta, vĩnh viễn đều không thể thoát khỏi ta!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui