Editor: Nguyetmai
Mặc dù Cốc Lưu Phong nói có biện pháp chạy trốn, nhưng chỉ cần Nam Cung Dục bám riết đuổi theo, bản thân cô vẫn sẽ làm liên lụy đến bọn họ.
Nếu đã như vậy, chẳng bằng để một mình cô và Nam Cung Dục chấm dứt chuyện này.
Cho dù hắn thật sự muốn vì Liên Ảnh muội muội thân yêu của hắn mà giết cô, thì cũng chỉ là muốn mạng một người mà thôi!
Trên mặt Cốc Lưu Phong lộ ra nụ cười ngông cuồng bất kham, cất cao giọng nói: "Sao lại không liên quan chứ? Hôm nay ta rất có cảm tình với cậu, coi cậu như là bạn bè của Cốc Lưu Phong ta. Đã là bạn bè, chuyện của cậu đương nhiên cũng là chuyện của ta. Sao ta có thể bỏ mặc cậu lại đây được?"
Dứt lời, hắn bước lên phía trước chắn trước mặt Hột Khê, trầm giọng nói với Nam Cung Dục: "Ngài đường đường là Minh Vương điện hạ, lại muốn ra tay với một thiếu niên trẻ tuổi có thực lực thấp hơn điện hạ nhiều như vậy, nếu chuyện này truyền ra ngoài, điện hạ không sợ người trong thiên hạ chê cười sao?"
Ánh mắt Nam Cung Dục dừng lại trên người Cốc Lưu Phong, ánh mắt âm u tàn bạo đó trong nháy mắt khiến sống lưng Cốc Lưu Phong căng thẳng.
"Ngươi cho rằng ngươi cản được ta sao?"
Dứt lời, bỗng nhiên Nam Cung Dục nâng tay phải lên, một sức mạnh vô hình quét về phía Cốc Lưu Phong.
Sắc mặt Cốc Lưu Phong thay đổi, linh lực trong cơ thể vận chuyển muốn truyền vào pháp bảo.
Có điều chỉ trong chốc lát, thân thể và linh lực của hắn giống như bị thứ gì đó giam cầm vậy, xung quanh thân thể là hơi thở mang năng lượng khủng khiếp, làm hắn căn bản không thể thi triển bất cứ pháp lực gì.
Điều khủng bố nhất chính là, thân thể hắn không chịu khống chế mà di chuyển về phía trước, giống như trong hư không có một cánh tay vô hình giam cầm thân thể hắn, bắt hắn di chuyển về phía Nam Cung Dục.
Trong chốc lát, bàn tay Nam Cung Dục đột nhiên nắm chặt, siết lấy cổ của Cốc Lưu Phong.
Vẻ mặt của hắn so với lúc nãy có vẻ cực kỳ bình tĩnh, nhưng trong mắt lại ẩn chứa gió lốc, tựa như có thể hủy thiên diệt địa.
Trên trán Cốc Lưu Phong chảy ra từng giọt mồ hôi lạnh, trong khoảnh khắc đó, hắn rõ ràng cảm nhận được người đàn ông trước mắt thật sự muốn chém hắn thành ngàn mảnh.
"Ngươi… ngươi dựa vào cái gì tới gần nàng ấy? Dựa vào cái gì ngăn cách ta và Khê Nhi? Trên thế gian này, bất cứ ai mưu toan cướp nàng khỏi ta thì đều phải chết!!"
Cốc Lưu Phong nghe vậy liền ngẩn người, trong mắt lộ ra vẻ khiếp sợ khó có thể tin.
Lời này của Minh Vương điện hạ có ý gì? Không phải hắn báo thù cho bạch liên hoa lòng dạ hiểm độc kia sao?
Bàn tay nắm chặt yết hầu bỗng siết chặt, xung quanh thân thể Nam Cung Dục tản ra áp lực và sát khí mạnh mẽ, Cốc Lưu Phong sắp mất mạng dưới tay hắn.
"Đừng…! Thiếu chủ…!"
"Nam Cung Dục, dừng tay…!"
Hai tiếng hét kinh hoàng đồng thời vang lên, trên mặt Chu chưởng quầy tràn đầy sợ hãi và tuyệt vọng.
Hột Khê gần như không suy nghĩ, trong tay biến ra một thanh kiếm băng, cả người lao thẳng về phía Nam Cung Dục và Cốc Lưu Phong.
Cho dù thế nào, cô đều không thể làm liên lụy đến Cốc Lưu Phong được, không thể khiến hắn vì mình mà chết trong bí cảnh này được.
Hột Khê ghét nhất chính là thiếu nợ ân tình người khác, càng đừng nói đến một mạng người.
Kiếm băng xông thẳng đến trước mặt Nam Cung Dục, nguy hiểm lao vào trước ngực trái Nam Cung Dục, mang đến từng hơi lạnh thấu xương.
Nam Cung Dục xoay người một cái tránh đi công kích, hai mắt nhìn chằm chằm cô, giọng nói lạnh lùng âm trầm lại mang theo đau khổ và khản đặc khó có thể tin được, "Nàng… vì người đàn ông khác mà ra tay với ta ư?"
Hột Khê bị ánh mắt gió lốc thổi quét và đau đớn của hắn nhìn đến mức trong lòng nặng trĩu.
"Khê Nhi, nói cho ta! Nàng thật sự muốn ra tay với ta vì người đàn ông khác sao?"
Sắc mặt Hột Khê trắng bệch, kiếm trong tay khựng lại, có điều nhìn thấy nụ cười âm hiểm ác độc của Phụng Liên Ảnh cách đó không xa, và cả sắc mặt tím tái của Cốc Lưu Phong, biểu cảm trên mặt nhanh chóng trở nên lạnh băng, "Ta nói rồi, Phụng Liên Ảnh là do ta đả thương, ngươi muốn báo thù thì tới tìm ta, chuyện này không liên quan gì đến Cốc Lưu Phong."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...