Editor: Nguyetmai
Nghe Hột Khê nói thế, trong mắt ả chợt lóe lên vẻ giận dữ, nhưng ngay sau đó viền mắt lấp lánh ánh lệ, kéo tay áo Nam Cung Dục, dáng vẻ tựa như phải chịu vô vàn uất ức, cắn môi nói: "Tình cảm của Hề công tử và Cốc thiếu chủ tốt thật đó. Ta vốn nghe nói Cốc Lưu Phong là người ngang tàng, kiêu ngạo, trước giờ luôn độc lai độc vãng, thế mà hôm nay lại vì Hề công tử mà đối địch với ta, tình nghĩa của hai người thật khiến người khác ngưỡng mộ. Có điều nếu đã như thế thì ta cũng nể mặt Hề công tử không so đo với Cốc Lưu Phong nữa. Hai người mau đi đi, mau đi đi nhân lúc Dục ca ca chưa nổi giận. Hãy yên tâm, ta nhất định sẽ cố hết sức khuyên can Dục ca ca."
Ả khéo léo nói xong, ánh mắt Phụng Liên Ảnh lại toát lên vẻ kiêu ngạo khiêu khích. Ánh mắt lạnh lẽo khi nhìn Hột Khê thoắt cái biến mất, đến khi quay sang Nam Cung Dục đã biến thành yếu ớt, lương thiện.
Nhiếp Cẩm Thần lúc này đang đứng cạnh dìu đỡ ả đã tức đến mức mặt đỏ gay, nghe thế càng thêm phẫn nộ: "Nam Cung, ngươi đừng nghe lời Liên Ảnh muội muội. Muội ấy quá lương thiện mới có thể để đám người không biết điều này mưu đồ đả thương muội ấy. Loại người ác độc như thế này thì nên nghiền xương cốt bọn chúng ra thành tro, cho bọn chúng biết kết cục của việc đắc tội với người không nên đắc tội!"
Cốc Lưu Phong tặc lưỡi hai tiếng, hắn khoác một tay trên bả vai Hột Khê, vẻ mặt vô cùng thổn thức nói: "Ta từng gặp nhiều kẻ mặt dày, nhưng chưa từng thấy ai mặt dày đến nhường này. Không ngờ rằng Minh Vương điện hạ tiếng tăm lừng lẫy lại phải lòng người phụ nữ thâm độc như vậy. Thực là trăm nghe không bằng một thấy mà."
"Tiểu Nguyệt Nhi, tôi thấy chúng ta đừng dây dưa với đám thần kinh này nữa, người ta hay bảo kẻ mặt dày bỉ ổi là vô địch, chúng ta không phải đối thủ của chúng đâu, không bằng nhân cơ hội này mau chạy đi!"
Vừa nói xong, Cốc Lưu Phong lập tức áp sát bên tai Hột Khê, tựa như trêu đùa khẽ nói: "Lát nữa ta đếm đến ba, cậu dẫn Ngạn An trốn sau lưng ta, chúng ta chỉ có một cơ hội này để trốn thoát thôi."
Hột Khê gật đầu, có điều khoảnh khắc khi cô ngẩng đầu lên bèn đối diện với ánh mắt nóng rực tựa hồ sắp bùng cháy của Nam Cung Dục, lồng ngực cô vẫn cảm thấy như bị một hòn đá đè nặng.
Đột nhiên, Nam Cung Dục bất ngờ rảo nhanh về phía cô, Phụng Liên Ảnh vốn đang kéo vạt áo hắn bỗng nhiên bị dứt áo nên bị mất trọng tâm đứng, lảo đảo chực ngã.
Ả ta không thể tin nổi nhìn theo bóng dáng đang nhanh chóng rời đi của Nam Cung Dục, đột ngột cao giọng hét lớn: "Dục ca ca…!"
Thế nhưng, bước chân của Nam Cung Dục vẫn chẳng hề dừng lại dù chỉ một chút, thậm chí tựa hồ vốn chẳng nghe thấy tiếng hét của ả.
Thấy Nam Cung Dục đang bước về phía bọn họ, sắc mặt Cốc Lưu Phong nghiêm lại, đang ghé sát bên tai Hột Khê định căn dặn cô đôi điều thì đột nhiên từ trên trời giáng xuống một tia chớp, đánh mạnh vào cánh tay của Cốc Lưu Phong.
Hắn phát ra tiếng rên rỉ, người lảo đảo lùi về sau một bước, lúc này trên cánh tay bị tia chớp đánh trúng kia là một vết thương bê bết máu.
Ánh mắt Nam Cung Dục nhìn hắn tàn nhẫn đỏ ngầu, giọng nói âm u và lạnh lùng rít qua kẽ răng, gằn từng từ từng chữ: "Ta nói rồi, đừng chạm bàn tay bẩn thỉu của ngươi vào nàng!"
Cốc Lưu Phong sửng sốt, hắn còn chưa kịp phản ứng, Hột Khê đã nắm lấy cánh tay bị thương, nhanh chóng rắc thuốc bột màu trắng bạc lên miệng vết thương của hắn.
Trong nháy mắt, vết thương bê bết máu kia nhanh chóng được cầm máu khép miệng, sau một chốc đã kết vảy.
Hột Khê thở phào, hơi lo lắng hỏi han: "Ngươi không sao chứ?"
Vừa dứt lời, cô đột nhiên cảm thấy eo mình bị thít chặt, cả người bị nhấc bổng trên không, đột ngột lọt vào một vòng ôm nóng rực.
Hột Khê vừa ngẩng đầu liền chạm phải ánh mắt vằn tơ máu của Nam Cung Dục.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...