Y Phẩm Phong Hoa

Editor: Nguyetmai

Cốc Lưu Phong ngẩn người, cứ cảm thấy thái độ của Minh Vương rất kỳ lạ.

Có điều hắn còn chưa kịp lên tiếng thì Hột Khê đã kéo ống tay áo hắn, bước lên đứng trước mặt hắn lạnh lùng nói: "Ngươi tránh đi, chuyện này không liên quan đến ngươi. Người bọn họ muốn đối phó là ta, bây giờ ngươi dẫn Chu chưởng quầy đi đi!"

Cốc Lưu Phong chẳng thèm để ý, bước lên trước đứng sóng vai với cô: "Cậu không biết, từ khoảnh khắc ta ra tay với Phụng Liên Ảnh thì chúng ta đã trên cùng một con thuyền à. Ả đàn bà xấu xa kia lòng dạ hẹp hòi như vậy, cậu cho rằng ả ta thực sự sẽ bỏ qua cho chúng ta sao?"


Hột Khê chau mày, liếc nhìn Chu chưởng quầy linh khí yếu ớt ở bên cạnh, giọng nói càng thêm trầm thấp hơn: "Xin lỗi, do tôi đã làm liên lụy đến mọi người."

Cốc Lưu Phong nghiêng đầu ngắm góc mặt nghiêng trắng ngần thanh tú của cô, con tim mềm nhũn tựa như có dòng nước ấm nào đó chảy róc rách bên trong lồng ngực.

Có điều hắn chưa kịp nói gì thêm thì đột nhiên biến sắc, cánh tay vốn định vỗ vỗ an ủi Hột Khê đột ngột rụt ngay về, cả người lảo đảo lùi về sau mấy bước.

Một lưỡi kiếm khí sắc bén sượt qua cơ thể hắn rồi ghim trên bãi cỏ, những ngọn cỏ bay tung lên trời, phiêu đãng trên không trung, vương trên suối tóc và cả chiếc áo Hột Khê đang khoác.

Cốc Lưu Phong vừa ngẩng đầu liền đối diện với ánh mắt âm u khủng khiếp của Nam Cung Dục, trong mắt Nam Cung Dục ẩn chứa sát khí, tựa như muốn xé hắn thành ngàn vạn mảnh vụn, nghiền xương cốt ra thành tro.

Ngay sau đó, Nam Cung Dục chuyển tầm mắt từ hắn trông sang Hột Khê mặt mày tái nhợt bên cạnh, chầm chậm vươn tay ra: "Khê Nhi, lại đây!"

Hột Khê lạnh lùng nhìn hắn, sắc mặt tựa như ngưng kết sương giá: "Qua đó làm gì? Qua đó để mặc Minh Vương điện hạ xâu xé, trả thù cho Liên Ảnh muội muội yêu dấu của điện hạ chăng?"


Sắc mặt Nam Cung Dục khó coi đến mức không thể dùng từ gì để miêu tả, hắn đột ngột tiến lên trước một bước, lạnh lẽo nói: "Khê Nhi, trong lòng nàng…" 

Nhưng hắn còn chưa nói hết câu, Phụng Liên Ảnh vốn đang thoi thóp nằm dưới đất bỗng đứng lên tự lúc nào, thậm chí còn dựa vào sự dìu đỡ của Nhiếp Cẩm Thần đi đến bên cạnh, nắm lấy ống tay áo của hắn: "Dục ca ca, huynh đừng vậy mà. Hề công tử không cố ý làm muội bị thương đâu, huynh tuyệt đối không được vì muội mà trách phạt cậu ấy quá đáng."

Hột Khê nhìn dáng vẻ thân mật của hai người họ, vẻ lạnh nhạt trong đôi mắt dần dần hóa thành hàn băng lạnh lẽo vạn năm.

Hay cho một đóa "bạch liên hoa" thuần khiết lương thiện, trông cái ánh mắt kia, biểu cảm kia, giọng điệu kia, nếu như ở kiếp trước thì đã đủ để làm nữ diễn viên chính xuất sắc nhất giải Oscar rồi. Giây trước cao quý, thanh lịch; giây sau dữ tợn, ác độc; lúc này thì lại đau khổ, đáng thương.

Hễ là đàn ông thì đều sẽ tin tưởng ả, che chở ả vô điều kiện, khao khát nâng niu ả trên tay mà cung phụng. Nam Cung Dục cũng là đàn ông, có mỹ nhân như thế sà vào lòng, chẳng lẽ hắn không rung động ư?


Cô đương cười giễu cợt nghĩ thầm, Cốc Lưu Phong đột nhiên áp sát bên cạnh cô, thì thầm vào tai: "Tiểu Nguyệt Nhi, cậu nói xem mắt nhìn của tiên tử gì gì kia có phải có vấn đề rồi không? Rõ ràng là ta đả thương ả, tại sao ả lại nói bóng nói gió bảo do cậu đả thương ả vậy? Cậu chẳng qua mới Trúc Cơ kỳ, còn ả lại là Kim Đan kỳ. Vậy mà cũng có thể bị cậu đả thương, nói ra không thấy mất mặt à?"

Tiểu Nguyệt Nhi? Xưng hô kiểu quái quỷ gì vậy?

Hột Khê trừng mắt liếc hắn, đoạn nhìn về phía Phụng Liên Ảnh, cười nhạo: "Nói như thể ả không bị tôi đả thương, chưa từng bị mất mặt trước mặt tôi vậy!" Kim Đan kỳ thì sao chứ, chọc vào người của Hột Khê cô đây, thì dù đánh không lại cũng phải khiến ả ta trầy da tróc vảy mới hả dạ.

Phụng Liên Ảnh đương vận váy trắng, sắc mặt trắng bệch, trên váy trắng còn điểm vài vết máu. Lúc này một cơn gió thổi qua tung bay chiếc váy trắng, từ đầu đến chân trông đau buồn đáng thương, lại điềm đạm đáng yêu vô cùng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui