Editor: Nguyetmai
Trước khi quen biết tên khốn Hề Nguyệt kia, Dục ca ca chưa bao giờ đối xử với ả như thế! Coi ả như không khí như vậy!
Phải chi tiện nhân kia có thể mau chóng biến mất thì tốt rồi!
Nghĩ đến đây, Phụng Liên Ảnh chau mày đau khổ rên rỉ, níu lấy ống tay áo của Nhiếp Cẩm Thần nói với giọng bi thương: "Đại sư huynh, từ nhỏ đến lớn muội chưa từng phải chịu nhục nhã thế này, đặc biệt là tên ranh Hề Nguyệt kia, hắn… hắn thân là đàn ông mà lại muốn quyến rũ Dục ca ca. Thậm chí hắn còn bắt muội quỳ lạy xin lỗi hắn… muội không chịu làm theo thì bọn họ lại định giết muội!"
"Bọn này ăn phải gan hùm rồi!" Nhiếp Cẩm Thần nghe thế thì hết sức tức giận, sát khí trong lòng bốc lên ngùn ngụt.
Thế nhưng, hắn còn chưa nói xong thì đã cảm giác được một luồng dao động linh lực cực mãnh liệt xen lẫn cơn thịnh nộ cuồn cuộn ngất trời đang hừng hực bùng cháy trong không gian bí cảnh.
Bên tai vang lên giọng nói tựa Tu La của Nam Cung Dục: "Các người đang làm gì vậy hả?!"
Hóa ra, mặc dù Nam Cung Dục bị Phụng Liên Ảnh dáng vẻ như đang thoi thóp kéo lấy nhưng trong lòng chỉ nhớ nhung Hột Khê.
Sau khi xác nhận chẳng qua Phụng Liên Ảnh chỉ đang giả vờ, bị thương một phần thì làm quá thành mười phần nhằm để hắn cảm thông thương hại, trong lòng hắn lập tức dâng lên muôn phần chán ghét.
Có điều, vừa xoay người hắn bỗng trông thấy cảnh tượng khiến hắn sôi máu ghen tuông.
Một người đàn ông đeo mặt nạ để trần nửa thân trên, lộ ra dáng người với những đường cong cuốn hút. Còn thiếu niên xinh đẹp thì cúi đầu, nhìn chăm chú không chớp mắt vào cơ thể người đàn ông, khoảng cách giữa hai người kề sát nhau, gần đến mức như thể nghe được hơi thở của nhau, gần đến mức dường như sẽ ngay lập tức ôm ấp thân mật.
Nam Cung Dục chỉ cảm thấy trong lòng mình đang cuộn trào một ngọn lửa nóng rực, dường như ngọn lửa này cuốn theo sỏi đá và gai nhọn, khiến con tim hắn như bị cắt đến máu me đầm đìa.
Một mặt hắn tức giận, một mặt lại có cảm giác căm hờn và đau lòng vì bị phản bội, bị bỏ rơi, khiến hắn nhất thời dường như muốn xé nát hết thảy những thứ trước mắt.
…
Nam Cung Dục cất tiếng đúng lúc Hột Khê đã khai thông, loại bỏ sạch sẽ thứ chân khí lạ trong cơ thể Cốc Lưu Phong, cô vừa mới thong thả rút kim châm trên huyệt Trung Phủ ra thì đột nhiên cảm nhận được một luồng áp lực như muốn nghiền nát người trong không khí đang phóng thẳng tới đây.
Suy cho cùng cô chẳng qua chỉ có tu vi Ngưng Mạch kỳ, hơn nữa lại vừa mới bị thương, linh lực kiệt quệ. Lúc này lại bị linh lực mạnh mẽ giáng xuống người, trong nháy mắt mặt mày cô tái nhợt.
Một giây sau, một bóng hình đỏ rực bao phủ lấy cô, thân hình cao lớn không do dự chắn trước mặt cô.
Bên tai cô truyền đến giọng nói mang theo sự ân cần của Cốc Lưu Phong: "Y phục của ta được may bằng chất liệu tơ tằm băng đặc biệt, có thể ngăn chặn phần lớn đợt tấn công thần trí và áp lực linh lực. Cậu khoác lên sẽ thấy đỡ hơn rất nhiều."
Hột Khê ngẩn người, chiếc áo đỏ rực được khoác lên người cô, chút hơi ấm ấm áp truyền đến từ chiếc áo khiến cảm giác khó chịu lúc nãy biến mất tăm trong tích tắc.
Ngược lại, trên người Cốc Lưu Phong chỉ mặc đồ trong màu trắng, trông nhàn tản mà ưu nhã, nhưng lại bảo vệ cẩn thận cho cô ở phía sau.
Cốc Lưu Phong cười vang nói với Nam Cung Dục đứng cách đó không xa: "Minh Vương điện hạ, trước giờ Cốc Lưu Phong tôi kính trọng điện hạ là anh hùng của nước Kim Lăng, nhưng hiện tại điện hạ không phân biệt đúng sai, tin lời bịa đặt của một ả đàn bà, e rằng không sáng suốt cho lắm chăng?"
Lúc này Nam Cung Dục nào có nghe thấy hắn nói gì, tâm trí chỉ ngập tràn hình ảnh người đàn ông này kề sát Hột Khê, còn lấy y phục của mình khoác lên người Hột Khê.
Sắc mặc của Nam Cung Dục âm trầm như đêm đen, giọng nói càng tựa như Tu La đến từ địa ngục: "Lập tức cút xa ra khỏi nàng ấy ngay cho ta, nếu không, đừng trách ta ra tay vô tình!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...