Editor: Nguyetmai
Bàn tay thiếu niên thon dài trắng nõn, giống như một tác phẩm nghệ thuật được chạm khắc tuyệt đẹp, nhẹ nhàng lướt trên da thịt trần trụi của hắn. Ngẫu nhiên một xúc cảm ấm áp mát lành xẹt qua, mang đến cho Cốc Lưu Phong một cảm giác rung động.
Trái tim Cốc Lưu Phong đột nhiên đập nhanh, hắn cúi đầu xuống, hơi thở trong cơ thể vốn đã ổn định bây giờ lại dao động, khiến cho đôi môi trắng bệch trở nên đỏ bừng.
Tuy vẻ mặt của hắn không mảy may dao động, nhưng trong đầu lại không ngừng vang vọng lời ngợi khen: Vị thầy thuốc Hề Nguyệt này xinh đẹp quá!
…
Nam Cung Dục ngồi xổm xuống kiểm tra thương thế của Phụng Liên Ảnh, ngay lập tức liền biết vết thương kia cũng chỉ là vết thương nhẹ, căn bản không nghiêm trọng như biểu hiện bên ngoài của ả ta.
Hắn sa sầm sắc mặt, đứng dậy muốn đi tìm Hột Khê, lại bị Phụng Liên Ảnh giữ chặt: "Dục ca ca, lúc nãy muội vì muốn chống lại Cốc Lưu Phong nên đã uống "Hồng Lân đan", sau này có phải muội sẽ không thể thăng cấp được nữa không? Dục ca ca, huynh sẽ không khinh thường muội chứ?"
Phụng Liên Ảnh vừa dứt lời, Nam Cung Dục vẫn không phản ứng, nhưng sắc mặt của người đàn ông áo tím Nhiếp Cẩm Thần lại thay đổi, hắn vừa đau lòng vừa phẫn nộ: "Liên Ảnh muội muội, sư phụ không phải đã nói nếu không phải trường hợp cấp bách không thể uống "Hồng Lân đan" sao? Thiên phú của muội khó gặp, uống "Hồng Lân đan" sẽ bị ảnh hưởng nhiều năm sau!"
Trên mặt Phụng Liên Ảnh lộ vẻ vừa đau buồn vừa thương tâm, đôi mắt long lanh nhìn Nam Cung Dục, nức nở: "Muội chỉ có một mình, lại phải đối phó với ba người, nếu muội không uống "Hồng Lân đan", cũng không biết có thể chờ đến lúc Dục ca ca và các huynh đến hay không nữa. Nếu không phải "Hồng Lân đan" giúp muội chống đỡ đến giờ phút này, không biết muội sẽ chịu nhục nhã như thế nào với bọn họ nữa…"
"Quả thực khinh người quá đáng!!" Nhiếp Cẩm Thần gầm nhẹ một tiếng, "Chúng dám làm Liên Ảnh muội muội bị thương ra nông nỗi này, ta nhất định khiến cho ba tên khốn kia phải trả giá đắt. Liên Ảnh muội muội chờ đây, bây giờ huynh sẽ báo thù cho muội!"
Có điều, Nhiếp Cẩm Thần còn chưa dứt lời, mặt của Nam Cung Dục đã trầm xuống, lạnh lùng nói: "Câm miệng!"
Nhiếp Cẩm Thần sửng sốt, nhất thời không kịp phản ứng, trên mặt lộ ra vài phần mờ mịt không hiểu.
Ánh mắt Nam Cung Dục lạnh lẽo quét về phía hắn, chậm rãi thốt ra từng từ từng chữ: "Nếu ngươi dám nói tên khốn một lần nữa, ta sẽ cắt lưỡi ngươi!"
Rõ ràng thời tiết trong bí cảnh rất ấm áp nhưng Nhiếp Cẩm Thần lại rùng mình run cầm cập.
Quả thật lúc này ánh mắt của Nam Cung Dục quá mức khủng khiếp, giống như nếu hắn nói thêm điều gì nữa thì Nam Cung Dục sẽ lập tức xé nát hắn vậy.
Khuôn mặt xinh đẹp của Phụng Liên Ảnh lại méo mó, trong ánh mắt lóe lên sự ghen ghét và căm hận mãnh liệt.
Nam Cung Dục lấy từ trong ngực ra một lọ đan dược ném cho Nhiếp Cẩm Thần, "Cho Phụng Liên Ảnh uống đan dược này, ngươi dùng linh lực khơi thông cho cô ta, một canh giờ sau sẽ khỏi hẳn."
Trong mắt Nhiếp Cẩm Thần ánh lên vẻ vui mừng, dùng linh lực khơi thông nghĩa là hắn và Phụng Liên Ảnh sẽ có thêm nhiều thời gian tiếp xúc thân mật.
Nhiếp Cẩm Thần là đại đệ tử chân truyền của tông chủ phái Lưu Ly, tuổi còn trẻ đã đạt tới đỉnh phong Kim Đan kỳ, có thể nói là tiền đồ rộng mở. Ở đại lục Mịch La có biết bao cô gái hâm mộ hắn, tình nguyện làm thị thiếp của hắn.
Nhưng mà trong lòng Nhiếp Cẩm Thần chỉ có một mình sư muội Phụng Liên Ảnh, chưa từng có bất cứ người con gái nào khác. Phụng Liên Ảnh nói gì hắn đều răm rắp nghe theo, từ trước đến nay không dám trái lời.
Hiện giờ Nam Cung Dục cho hắn cơ hội thân cận nữ thần, sao hắn có thể không vui sướng cho được.
Nhiếp Cẩm Thần lấy ra đan dược muốn đút cho Phụng Liên Ảnh ăn, lại bị Phụng Liên Ảnh hất văng ra, ả nhìn dáng vẻ Nam Cung Dục không chút do dự vứt bỏ ả, trong lòng quả thực hận tới cực điểm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...