Y Phẩm Phong Hoa

Editor: Nguyetmai

Chu Ngạn An thấy cô đứng bất động, trên mặt lộ ra vẻ sốt ruột: "Hề công tử, tôi… linh lực trong cơ thể tôi đã cạn kiệt, kinh mạch cũng bị tổn thương, nhất định trốn không thoát, cậu mau đi đi… nếu không sẽ không kịp mất…"

Tuy nhiên Hột Khê căn bản không quan tâm tới lời nói của hắn, mà nhanh chóng lấy kim châm trong người ra, phong bế một số huyệt đạo trên người hắn trong nháy mắt.

Nhờ phong ấn huyệt vị, mà đã cầm chân được nguyên khí và linh khí trong người Chu Ngạn An vốn đang bị rò rỉ ra ngoài do kinh mạch tổn thương, sắc mặt xám ngoét của hắn cũng bắt đầu khôi phục vẻ bình thường.


Không đợi Chu Ngạn An nói gì, Hột Khê đã nhanh chóng lấy ra mấy viên Bổ Linh đan nhét vào miệng hắn, lạnh nhạt nói: "Cũng chỉ là vết thương nho nhỏ, hà tất phải làm ra vẻ như thể sống dở chết dở, sinh ly tử biệt? Yên tâm đi, chúng ta đều không chết được!"

Chu Ngạn An cảm nhận được linh khí khô kiệt trong cơ thể chậm rãi hội tụ ở đan điền, kinh mạch vốn bỏng rát cũng dần dần giảm bớt đau đớn.

Trong lòng Chu Ngạn An tràn ngập khiếp sợ, ánh mắt nhìn Hột Khê càng thêm khâm phục và ngưỡng mộ. Có điều khi nhìn thấy Phụng Liên Ảnh mặt mày âm u lăm lăm cầm kiếm lao tới, hắn không khỏi sốt sắng: "Hề công tử, cho dù cậu có cứu được mạng của tại hạ, nhưng mà chỉ bằng với thực lực của tôi và cậu thì không thể nào địch nổi Băng Liên, mà tôi chỉ kéo chân cậu thêm…"

Chu Ngạn An còn chưa dứt lời, đột nhiên cảm giác yết hầu hắn tê cứng, không thể nói được nữa.

Hột Khê lạnh lùng rút ngón tay điểm huyệt á môn hắn về, lạnh nhạt nói: "Ngươi ồn ào quá, đứng một bên ngoan ngoãn quan sát đi. Ai nói chúng ta đấu với ả ta thì chỉ có chết? Cho dù tôi thật sự muốn chết cũng phải lột da của ả kỹ nữ bạch liên hoa* lòng dạ hiểm độc này! Trên đời này không có ai làm Hề Nguyệt tôi bị thương mà không phải trả giá!"

* Hoa sen trắng, nghĩa bóng dùng để chỉ những cô gái luôn tỏ ra trong sáng, ngây thơ, vô tội.

Lúc này Phụng Liên Ảnh cũng đã bình tĩnh lại, chỉ có điều đôi mắt vẫn âm u như ẩn chứa nọc độc, nghe cô nói vậy ả ta nhịn không được bật cười ha hả: "Ngươi là cái thá gì chứ? Cũng chỉ là một thứ vô dụng Trúc Cơ kỳ hèn mọn, ngươi cho rằng có được truyền thừa điện Tử Kim là có thể chống lại ta sao? Đừng nằm mơ giữa ban ngày nữa!"


Nói tới đây, biểu cảm của Phụng Liên Ảnh trở nên lạnh lẽo dữ tợn vô cùng: "Nếu bây giờ ngươi đưa bồ đề hoàng kim và truyền thừa điện Tử Kim cho ta, ta còn có thể có lòng tốt cho ngươi được chết toàn thây. Nếu không, cũng đừng trách ta tàn nhẫn độc ác, phái Lưu Ly chúng ta có rất nhiều thủ đoạn tra tấn khiến ngươi muốn sống không được muốn chết cũng không xong, đến lúc đó ngươi mới xin tha mạng e là không kịp nữa đâu!"

Hột Khê cười mỉa mai, tiến lên một bước lạnh lùng nói: "Muốn ta giao ra bồ đề hoàng kim và truyền thừa cũng được! Chỉ cần Phụng Liên Ảnh ngươi quỳ gối dập đầu xin lỗi Chu chưởng quầy và linh sủng của ta. Đồng thời thừa nhận với mọi người trong thiên hạ, Băng Liên ngươi cũng chỉ là một đứa con gái tốt mã dẻ cùi, tâm địa rắn rết, thì ta sẽ đưa truyền thừa cho ngươi, thế nào hả?"

"Ngươi! Tiện nhân, ngươi muốn chết à!"

Phụng Liên Ảnh nghe vậy giận tím tái mặt mày, đột nhiên cả người bắn ra những tia lửa bỏng cháy, trường kiếm trong tay ả biến ra vô số ảnh kiếm, phóng thẳng về phía Hột Khê.

Hột Khê ném Đản Đản và Tiểu Kim Long vào trong không gian. Trông thấy ảnh kiếm sắp phóng tới, roi da trong tay cô chợt vung ra.


Roi da hóa thành một trận ảo ảnh roi da, xen lẫn sát khí lạnh lẽo bao phủ quanh thân kiếm.

Bước chân Hột Khê di chuyển nhanh như ảo ảnh, trong nháy mắt đã biến mất khỏi vị trí cũ.

Đương nhiên chỉ dựa vào linh lực băng của Hột Khê không cách nào ngăn cản được đòn công kích bằng lửa của võ giả Kim Đan kỳ, khí băng hàn nhanh chóng bị ngọn lửa nuốt chửng, đốt cháy thành hơi nước, biến mất không tăm hơi.

Nhưng cũng trong nháy mắt đó Hột Khê đã biến mất không dấu vết, trường kiếm lao đến như xé gió chỉ có thể bất lực tay không trở về với Phụng Liên Ảnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui