Editor: Nguyetmai
Phụng Liên Ảnh đau đớn che mắt, trong lúc mơ hồ ả ta chỉ nhìn thấy những ánh sáng chói mắt kia đều hội tụ về một hướng.
Đợi đến khi toàn bộ ánh sáng biến mất, một cơn gió nhẹ thổi hiu hiu, ả mới khiếp đảm phát hiện, bản thân đã không còn đứng trong điện Tử Kim mà đang đứng ở một bình nguyên rộng lớn.
Không, phải nói là điện Tử Kim đã hoàn toàn biến mất.
Còn Chu Ngạn An đứng trước mặt ả vẫn chưa lấy lại tinh thần, bên hông hắn còn có một cây roi da màu trắng, quần áo toàn thân rách bươm thấm đẫm máu tươi, hơi thở yếu ớt giống như lúc nào cũng có thể bị khô kiệt linh lực.
Nhưng Phụng Liên Ảnh cũng không rảnh đi quan tâm Chu Ngạn An, chỉ đưa mắt nhìn chằm chằm thiếu niên bên cạnh hắn đầy vẻ phẫn nộ.
"Hề Nguyệt, vậy mà tiện nhân không biết xấu hổ nhà ngươi đã có được truyền thừa!"
Không những có được truyền thừa, hơn nữa tu vi của hắn đã tăng nhanh đến chóng mặt. Rõ ràng lúc còn ở trong không gian truyền thừa hắn vẫn là Luyện Khí kỳ vậy mà bây giờ đã lên tới Trúc Cơ kỳ (ngụy trang), nhất định là Tử Kim chân nhân đã truyền cho hắn bí pháp gì đó nên trong khoảng thời gian ngắn ngủi tu vi của hắn mới tăng nhanh đến thế.
Nếu… nếu lúc nãy người có được truyền thừa là mình, vậy không phải mình sẽ đột phá Kim Đan hậu kỳ sao. Đều tại tên nhãi ranh này hại mình mất đi truyền thừa!
Đản Đản vừa thấy Hột Khê tỉnh lại, rốt cuộc nhịn không được nhào vào lòng cô gào khóc: "Mẹ ơi, rốt cuộc mẹ cũng tỉnh lại rồi, hu hu hu… Đản Đản sợ sẽ không còn được gặp lại mẹ nữa!!"
Hột Khê ôm lấy Đản Đản, cô cảm giác được có điều gì đó không đúng lắm, chú heo con vốn có làn da mềm mịn bóng loáng, lúc này trở nên nhăn nheo, hơn nữa còn nhợt nhạt, thậm chí khóe miệng còn dính máu tươi.
"Đản Đản, con bị thương sao?"
"Oa... mẹ ơi, đều tại ả đàn bà xấu xa kia ức hiếp chúng ta, ả ta đánh chết Long Long, còn muốn giết chết mẹ và thúc thúc nữa, hu hu hu…"
Tiếng khóc của Đản Đản vô cùng thương tâm, tâm hồn nó vẫn chỉ là một đứa trẻ, lớn đến chừng này nhưng vẫn chưa từng đối mặt với điều gì khủng khiếp hay giết chóc, lần đầu tiên nó biết thì ra con người đáng sợ đến thế, hung tàn đến thế.
Hột Khê nhìn Tiểu Kim Long nằm cạnh dưới chân mình, quả thật nó bị thương tích đầy mình, hơi thở thoi thóp, hai chiếc sừng cũng bị chặt đứt mất, lộ ra vết thương máu me đầm đìa.
Người đàn ông bên cạnh cô thì linh khí khô kiệt, hơi thở mỏng manh, cô nhận ra người này chính là Chu chưởng quầy của Thánh Đức Đường.
Bọn họ đều vì bảo vệ cô cho nên mới ra nông nỗi thê thảm đến thế sao?
Trong lòng Hột Khê dâng lên một cảm xúc ấm áp, chua xót kỳ lạ, khiến cô vừa cảm động lại vừa đau lòng.
Chỉ có điều khi cô nhìn về phía Phụng Liên Ảnh, sắc mặt đột nhiên trở nên lạnh băng, phẫn nộ.
Chính là người được gọi là Băng Liên tiên tử này. Khi còn trong không gian truyền thừa tài không bằng người, vậy mà ả muốn giết chết cô ở thế giới thực, còn khiến cho Đản Đản của cô trọng thương đến mức này!
Nghĩ đến đây, trong mắt Hột Khê xẹt qua một tia sát khí lạnh lẽo.
"Hề công tử, cậu… cậu mau chạy đi! Chúng ta đều không phải là đối thủ của ả ta…" Chu Ngạn An hơi thở yếu ớt, "Tôi đã báo tin cho thiếu chủ rồi, nhất định cậu ấy có thể cứu cậu… cậu cứ mặc kệ tôi, mau chạy đi!"
Trên mặt Hột Khê lộ ra một tia kinh ngạc, cô không nghĩ cô và Chu Ngạn An chỉ là duyên bèo nước gặp nhau, vậy mà hắn lại không màng tất cả, liều mình giúp cô.
Có điều, cho dù Chu Ngạn An đã giúp đỡ cô vì mục đích gì, nhưng Hột Khê cô là loại người vì an nguy của bản thân mà bỏ lại ân nhân, một mình chạy trốn sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...