Y Phẩm Phong Hoa

Editor: Nguyetmai

Như sực nhớ ra điều gì đó, ánh mắt đố kỵ ganh ghét của Phụng Liên Ảnh lại quét về phía Hột Khê, u ám nói: "Chu chưởng quầy lặn lội đến tận đây, chắc hẳn cũng vì muốn đoạt lấy truyền thừa của điện Tử Kim. Giờ đây truyền thừa lại bị thằng ranh con chết tiệt này dùng thủ đoạn đê hèn cuỗm mất rồi đấy. Chu chưởng quầy chẳng lẽ không muốn lấy lại truyền thừa hay sao?"

Chu Ngạn An nghe xong bỗng sững sờ, không thể tin nổi liếc nhìn Hột Khê vẫn đang nhắm chặt hai mắt ngồi tĩnh tọa.

Thiếu chủ từng nói, người muốn lấy được truyền thừa của điện Tử Kim, nhất định phải có tu vi từ Kim Đan kỳ trở lên, hơn nữa còn cần phải sở hữu một trình độ y thuật nhất định. Vị Hề công tử này rõ ràng chỉ là Luyện Khí kỳ không hơn không kém, ấy thế mà lại lấy được truyền thừa ư, chẳng nhẽ y thuật của cậu ấy đã đạt đến trình độ xuất quỷ nhập thần rồi sao?


Đản Đản đứng bên cạnh nghe được những lời phỉ báng Hột Khê của Phụng Liên Ảnh, lập tức đùng đùng nổi giận quát: "Đồ đàn bà xấu xa không lấy được chồng kia, rõ ràng trình độ của ngươi không bằng được mẹ ta, chính miệng Tử Kim chân nhân đã nói ngươi thua xa mẹ ta kia mà. Ngươi là đồ rắn độc nham hiểm, ngươi đố kỵ với mẹ ta, nên mới định ra tay sát hại nhân lúc mẹ ta đang tiếp nhận truyền thừa. Thứ tiểu nhân vừa xấu xí lại độc ác như ngươi, tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt đẹp được đâu!"

Chu Ngạn An đương cảm thấy quái lạ, vì sao Hột Khê là nam mà linh sủng của hắn lại gọi hắn là mẹ.

Còn Phụng Liên Ảnh thì đã bị Đản Đản chọc tức đến mức toàn thân run lên bần bật, ánh mắt nhìn Hột Khê và Đản Đản như muốn băm vằm họ ra hàng trăm mảnh.

"Chu Ngạn An, một kẻ thức thời như ngươi thì nên biết đường mà xéo ngay cho ta, nếu không thì ta sẽ thẳng tay giết luôn cả ngươi đấy! Một Thánh Đức Đường bé nhỏ tầm thường, phái Lưu Ly bọn ta chẳng xem ra cái thá gì đâu!"

Nói xong, cơ thể Phụng Liên Ảnh lại bùng phát một sức mạnh linh lực khủng khiếp, bao phủ cả Chu Ngạn An lẫn Đản Đản.

Chu Ngạn An bỗng tái mét mặt mày, lùi vội ra sau một bước, ánh sáng từ lệnh bài gỗ trong tay hắn dường như đã mờ nhạt đi vài phần.

Ánh mắt hắn tràn ngập hoảng sợ và hãi hùng. Đúng như những gì mà Phụng Liên Ảnh đã nói, tu vi Kim Đan kỳ của hắn chính là do thiếu chủ đã dùng thuốc giúp hắn cưỡng ép tích tụ, chính là để hắn có thể vào bí cảnh để lấy được truyền thừa điện Tử Kim.




Thực lực của hắn vốn không có cửa chống lại được người phụ nữ này, sự lựa chọn sáng suốt nhất vào giờ phút này chính là quay lưng bỏ đi...

Nhưng khi Chu Ngạn An ngoảnh đầu liếc nhìn Hột Khê, hàng lông mi cong vút của chàng thiếu niên rủ xuống, làn da mịn màng căng bóng, từ đầu đến chân tựa như được điêu khắc nên từ một khối bạch ngọc, tuyệt mỹ mà tinh xảo thì dường như quang cảnh khi chàng thiếu niên này cứu người ngày ấy lại tái hiện ra ngay trước mắt hắn, hào quang tỏa sáng, chói chang rực rỡ. Tựa hồ như bất kỳ căn bệnh hiểm nghèo nào trên thế gian này qua bàn tay người ấy thì đều sẽ được giải quyết dễ dàng.

Nếu như người đó là hắn, thì nói không chừng… có thể trị khỏi được cũng nên! Nếu như đó là hắn, thì có lẽ sẽ nắm chắc phần trăm thành công hơn, hy vọng về sự xuất hiện của một kỳ tích phi thường cũng sẽ nhiều hơn mình.

Nghĩ đến đấy, Chu Ngạn An nghiến chặt răng, khuôn mặt thập phần kiên định: "Băng Liên tiên tử, chúng ta đều là những người học y, người học y lấy lòng lương thiện nhân từ làm gốc, một hành động bắt nguồn từ sự ganh ghét mà ngông cuồng ra tay tàn sát hậu bối như cô đây, quả thực không hề xứng đáng với danh hiệu thầy thuốc một chút nào cả. Ngày hôm nay tại hạ mới thấu hiểu, hóa ra Băng Liên tiên tử băng thanh ngọc khiết, tấm lòng Bồ Tát mà thiên hạ đồn đại, chẳng qua cũng chỉ là một hư danh mà thôi."


"Được! Được lắm! Nếu ngươi đã muốn chết đến vậy! Thì chớ có trách ta hạ thủ vô tình!"

Những lời Chu Ngạn An nói, nghe qua thì văn hóa nhã nhặn hơn nhiều so với Đản Đản, thế nhưng ý nghĩa ẩn chứa trong đó lại phải khiến Phụng Liên Ảnh tức đến phát điên.

Đôi mắt xinh đẹp giăng đầy tơ máu, những thớ thịt trên khuôn mặt ả ta run lên bần bật vì bị nỗi hận thù ghen ghét quá đỗi sâu đậm tác động, khuôn mặt kiều diễm giờ đây trở nên hung tàn và méo xệch, còn đâu một bóng dáng băng thanh ngọc khiết của thường ngày.

Nếu như là Phụng Liên Ảnh của ngày thường, thì dẫu cho có căm ghét một ai đến thế nào đi chăng nữa, ả ta cũng có thể khống chế tâm tình của bản thân một cách thật hoàn hảo, giữ nguyên vẻ ưu nhã


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui