Y Phẩm Phong Hoa

Editor: Nguyetmai

Nhớ tới trước đây, để hoàn thành nhiệm vụ cô có thể ẩn nấp ở nơi tràn ngập sâu độc hoang dã bảy ngày bảy đêm liền mà vẫn không nhúc nhích, chỉ để chờ một nhát chí mạng.

Chỉ là một chút đau đớn thể xác cỏn con liền muốn cô khuất phục sao?

Hột Khê cười khẩy, ánh mắt đột nhiên trở nên kiên định, "Ta phải làm như thế nào mới có thể vượt qua khảo nghiệm này?"

Dường như người đàn ông kia có vẻ sửng sốt, tuy vậy ngay sau đó cười khẽ: "Đã rất lâu rồi ta mới nhìn thấy ánh mắt cố chấp thế này."


Dừng một chút, y mới thu lại nụ cười tiếp tục nói: "Muốn vượt qua khảo nghiệm cửa ải thứ nhất này rất đơn giản, ngươi chỉ cần không ngừng vận chuyển linh lực trong trạng thái đau khổ giày vò cho đến khi khảo nghiệm kết thúc thì thôi. Nhớ kỹ không thể ngừng việc vận chuyển linh lực, chỉ cần dừng một chút thôi, xương cốt và kinh mạch toàn thân của ngươi sẽ lập tức sẽ bị vỡ vụn mà chết."

"Nhóc con, ngươi đừng tưởng khảo nghiệm này dễ dàng, cảm giác đau đớn cực độ sẽ khiến cho tinh thần của ngươi không cách nào tập trung nổi, ý thức cũng rời rạc, muốn điều động linh lực phải dùng ý chí và tinh thần nhiều gấp trăm lần ngày thường,"

"Ta hiểu rồi." Hột Khê bình tĩnh gật đầu, trong mắt không mảy may dao động hay sợ hãi.

Trong mắt người đàn ông thoáng qua vẻ tán thưởng, cười khẽ nói, "Nếu đã như vậy thì bắt đầu đi thôi."

Người đàn ông vừa dứt lời, một luồng linh lực lạnh lẽo bao bọc toàn thân Hột Khê, trong nháy mắt cơn đau đớn dữ dội truyền từ tay chân, đến xương cốt và lục phủ ngũ tạng. Có điều lúc này, Hột Khê đã cắn chặt khớp hàm, khoanh hai chân lại, hai mắt vững vàng nhắm lại rồi bắt đầu vận chuyển linh lực.

Khóe miệng người đàn ông cong lên, sương mù dày đặc trên mặt y tản đi, lộ ra một khuôn mặt thanh nhã, tuấn tú.

Dường như ánh mắt của y đang suy ngẫm điều gì đó nên dừng ở trên người Hột Khê đang xếp bằng hai chân ngồi thiền, rất lâu sau mới cười khẽ nói: "Nhóc con, nếu ngươi thực sự có thể chịu đựng qua cửa ải này, về sau sẽ mang lại lợi ích lớn cho việc tu luyện của ngươi. Nhưng muốn chịu đựng được lại là ngàn vạn khó khăn, ngươi tự giải quyết ổn thỏa đi."


Mới ở tu vi Trúc Cơ kỳ đã chịu đựng sự giày vò về tinh thần và ý chí khủng khiếp đến như vậy, sẽ khiến cho linh hồn của cô được củng cố và cô đọng cực kỳ vững chắc, về sau sẽ gặp ít tâm ma và khó khăn lúc thăng cấp so với các võ giả khác.

"Trúc Cơ kỳ mà đã muốn có được truyền thừa Ma Ha sao? Thật thú vị…" Giọng nói của người đàn ông ngày càng trầm thấp, bóng người dần biến mất trong hư không. Chỉ còn lại một mình Hột Khê duy trì tư thế ngồi thiền, nhận lấy từng cơn đau đớn giày vò.



Lúc này trong điện Tử Kim, Tiểu Kim Long mang vẻ mặt đắc ý nằm bò trên vai Hột Khê, không ngừng hấp thu linh khí tràn ra từ người cô. Mỗi lần linh khí lần lượt gột rửa thân thể nó, vảy rồng trên người nó vốn dĩ nhạt màu dần dần trở nên sáng ngời, thân thể vốn chỉ nhỏ bằng ngón út cũng dần dần lớn lên.

"Ngươi… cái tên người xấu này, vậy mà lại lừa gạt mẹ ta, ta muốn đánh chết ngươi!"


Đột nhiên, Tiểu Kim Long có cảm giác bị người khác xô thật mạnh, trong tức khắc lảo đảo một cái sắp ngã từ trên vai Hột Khê xuống, cùng với đó là một giọng nói trẻ con tràn ngập phẫn nộ vang lên.

Tiểu Kim Long gặp nguy hiểm liền quấn cái đuôi vào cổ áo Hột Khê, khó khăn lắm mới tránh được tình cảnh thảm hại ngã lăn quay xuống đất.

Vừa ngẩng đầu nó liền nhìn thấy một chú heo con màu hồng phấn cách đó không xa, cả khuôn mặt phẫn nộ trừng mắt nhìn nó, dáng vẻ giống như muốn lột da nó vậy.

Tiểu Kim Long nhìn thấy một chú heo con ngốc nghếch đáng yêu, không biết vì sao lửa giận lại đột nhiên bị dội tắt một nửa, giọng nói cũng bất giác ôn hòa hơn vài phần, "Ngươi từ đâu ra vậy heo con? Sao lại đi vào điện Tử Kim, không biết nơi này rất nguy hiểm sao?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui