Editor: Nguyetmai
Đương nhiên điều làm Hột Khê vui vẻ nhất vẫn là khả năng thu hoạch nghịch thiên của linh điền Cổ Vận.
Nhìn đống quả thần và dược liệu chất thành đống, mặt mày Hột Khê hớn hở, trong lòng không ngừng tính toán đến số nguyên tinh mình có thể kiếm được.
Có được đống nguyên tinh này, cô có thể dùng để chỉnh sửa và mở rộng tiểu viện, khai phá vào sâu trong núi Thương, tạo một địa bàn tường đồng vách sắt dành riêng cho bản thân mình.
Chờ đến khi sắp xếp xong toàn bộ đồ đạc trong không gian, bên ngoài đã là sáng ngày hôm sau.
Hột Khê vươn vai, vuốt ve cái đầu nhỏ của Đản Đản, "Được rồi, mẹ phải đi ra ngoài đây, con ở trong này ngoan ngoãn, mẹ sẽ thường xuyên vào đây thăm con."
"Không muốn đâu!!" Đản Đản nắm chặt vạt áo Hột Khê, trên mặt lộ ra biểu cảm lã chã chực khóc, "Mẹ, để cho con ra ngoài với mẹ được không?"
Bất cứ ai cũng không thể chống cự lại được đôi mắt to tròn ngập nước của Đản Đản. Nhưng Hột Khê cũng chỉ đau lòng trong chốc lát, vẫn quyết đoán lắc đầu, "Không được, con không nghe lão Tu Di nói rồi sao? Nếu có ai nhận ra con thì sẽ rất nguy hiểm. Huống chi dáng vẻ của con còn đặc biệt như vậy, khẳng định sẽ khiến người khác chú ý."
Đản Đản nghe vậy, nước mắt tức khắc lã chã tuôn rơi, không nói lời nào chỉ thút tha thút thít không ngừng khóc lóc, dáng vẻ này đến cả người có trái tim sắt đá cũng bị tan chảy.
Hột Khê lại thở dài nói: "Đản Đản, không phải mẹ không muốn mang con ra ngoài, mà dáng vẻ của con thực sự quá mức đặc biệt, nếu con đi ra ngoài, cả mẹ và con đều gặp nguy hiểm. Trừ phi… con có thể biến thành một dáng vẻ khác không hấp dẫn ánh mắt người khác, hơn nữa linh khí cũng không được lộ ra ngoài."
Đản Đản chớp đôi mắt to tròn, ngay lập tức ngừng khóc lóc, ngẩng đầu nhỏ lên nói: "Biến thành hình dáng khác, là thế này ạ?"
Đản Đản vừa dứt lời, trước mặt Hột Khê lập tức xuất hiện một con heo sữa nướng.
Heo sữa nướng ục ịch chuyển động tròng mắt, trông quả thật có chút buồn cười. Nhưng những chi tiết khác, thậm chí bao gồm cả mùi hương mê người đều giống như heo sữa nướng Hột Khê làm như đúc.
Hột Khê nhìn con "heo sữa nướng" này chớp chớp đôi mắt to tròn, đôi chân ngắn tũn nhảy nhót, lập tức cảm thấy buồn cười.
Đản Đản nhà cô còn có thể đáng yêu hơn nữa được không?
Đản Đản vẫn còn đang hưng phấn tung tăng nhảy nhót, "Mẹ ơi mẹ ơi, như vậy được chưa ạ? Linh lực của Đản Đản không bị lộ ra ngoài!"
Ồ, quả đúng là như vậy, Đản Đản biến thành heo sữa nướng, ngoại trừ đôi mắt tương đối đặc biệt ra, mặt khác mọi thứ giống y chang heo sữa nướng. Bằng sự nhạy bén của mình, Hột Khê cũng không phát hiện trên người nó có bất cứ dao động linh lực nào.
Xem ra, thuật biến hình của nó khác với thuật biến hình của các võ giả thông thường, người bình thường có lẽ không thể phát hiện được.
Hột Khê trầm ngâm một lát rồi nói với Đản Đản: "Đản Đản, con biến da mình thành màu hồng phấn đi, ừm, đúng là thế đấy. Vóc dáng nhỏ lại chút nữa, cái mũi cũng nhỏ lại…"
Dưới sự hướng dẫn của Hột Khê, ngoại hình của Đản Đản có chút thay đổi, cuối cùng xuất hiện trước mặt Hột Khê là một con heo nhỏ hồng phấn đáng yêu.
Con heo nhỏ này chính là con heo kiếp trước cô thấy trên ti vi, là một nhân vật chính trong phim hoạt hình, hình như tên là MC Dull thì phải, kiếp trước đã từng phổ biến một thời.
Kiếp trước Hột Khê là sát thủ, đương nhiên không có thời gian đi xem phim hoạt hình, nhưng trong lúc chấp hành nhiệm vụ từng liếc mắt qua một cái, đầu óc tự động nhớ kỹ hình ảnh nó, cho nên thời điểm Đản Đản biến thành heo sữa, tự nhiên cô lại nghĩ tới con heo nhỏ kia.
Nhìn bề ngoài đạt tiêu chuẩn MC Dull của Đản Đản, Hột Khê gật đầu, "Ừm, cứ như vậy đi, bây giờ con ra ngoài với mẹ."
Hột Khê tính toán trước tiên thử nghiệm ở biệt viện một chút, nếu mọi người ở biệt viện đều không nhìn ra điểm khác biệt của Đản Đản, vậy thì mức độ nguy hiểm khi cô mang Đản Đản ra ngoài sẽ càng nhỏ hơn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...