Nhà tù sa mạc ADX trên đảo nham thạch thuộc tiểu bang Colorado được coi là nhà tù được bảo vệ nghiêm ngặt nhất trên thế giới. Theo như những gì được kể lại, chưa có ai có thể chạy trốn khỏi nơi này.
Đêm khuya yên tĩnh, gió lạnh hòa lẫn với cát bụi thổi từng cơn, nhiệt độ trong sa mạc đã hạ xuống âm năm độ.
Nương theo ánh trăng lờ mờ, có thể trông thấy một thiếu nữ mặc bộ đồ bó sát màu trắng thuần, dáng vẻ uyển chuyển nhảy qua hàng rào thép cao 3.28 mét. Không một ai phát hiện cô đang lặng lẽ đột nhập vào nhà tù được mệnh danh là "lồng giam tội ác".
Hột Khê - thiếu nữ chỉ mới mười chín tuổi đã trở thành sát thủ hàng đầu mà thế giới ngầm vừa nghe danh đã sợ vỡ mật.
Chỉ một giọt thuốc độc do chính tay cô pha chế đã đủ để tiêu diệt cả một tòa thành; ngân châm mà cô chỉ cần lật tay là có thể biến người sống thành người chết, chết trơ xương. Đối với cô, tường đồng vách sắt trong mắt người thường cũng chỉ là một cửa hơi khó của trò chơi mà thôi.
Một giờ sau, Hột Khê xuyên qua tầng tầng lớp lớp laser như mạng nhện, cuối cùng đến trước cửa một phòng giam ở một góc khuất.
"Hột Khê, quả nhiên em sẽ tới cứu anh mà!" Sau khi cửa phòng giam bật mở, chàng trai trẻ anh tuấn mừng rỡ lao ra ôm chặt lấy cô.
Hột Khê cảm nhận được thân thể hắn run lên nhè nhẹ cùng với cái ôm đầy căng thẳng, trái tim cứng rắn của cô bỗng trở nên mềm mại đôi chút.
Những việc đã trải qua lúc nhỏ làm cho tính cách của Hột Khê trở nên lạnh lùng và cứng rắn, cũng chỉ có Lãnh Diệp là người duy nhất đối xử khác biệt với cô.
Hai người là cộng sự cùng được huấn luyện trong một tổ chức, cùng nhau hoàn thành nhiệm vụ, giúp đỡ tương trợ lẫn nhau vượt qua núi đao biển lửa. Họ không phải là người yêu, nhưng tình nghĩa còn sâu đậm hơn cả người yêu.
Hột Khê nhẹ nhàng ôm lấy hắn, giọng nói dịu dàng vang lên: "Chúng ta là cộng sự, sao tôi có thể bỏ mặc anh gặp nguy hiểm mà không cứu được?"
"Hột Khê, Hột Khê!" Giọng nói Lãnh Diệp khàn khàn run rẩy, nắm chặt lấy tay cô không buông, "Anh thật sự hi vọng có thể bên em cả đời, tiếc rằng…"
Hột Khê đang muốn hỏi hắn tiếc điều gì thì đột nhiên phần bụng truyền đến một cơn đau nhói. Cô đẩy phắt Lãnh Diệp ra, lảo đảo lùi về phía sau vài bước, không thể tin được nhìn con dao găm trên bụng mình, sau đó lại nhìn về phía Lãnh Diệp: "Tại… tại sao…"
Dưới ánh đèn yếu ớt, sắc mặt Lãnh Diệp trở nên dữ tợn, khóe miệng hắn nở nụ cười cuồng loạn: "Hột Khê, đều tại em… đều tại em không chịu yêu anh, không chịu chấp nhận anh làm người đàn ông của em… Nếu anh đã không có được em, vậy thì không bằng tuân theo mệnh lệnh của tổ chức, giết chết em cho rồi!"
Hột Khê bàng hoàng nhìn vào đôi mắt ngập tràn phẫn nộ và đau khổ của hắn.
Cô không yêu Lãnh Diệp nên đã từ chối lời cầu hôn của hắn. Trong mắt cô, Lãnh Diệp chỉ như một người anh trai, một người cộng sự tốt nhất mà thôi. Nhưng mà, chẳng lẽ tình nghĩa gắn bó giữa hai người đều là giả sao? Chỉ vì không yêu nên muốn gạt bỏ tất cả ư?
Hơn nữa, vì sao tổ chức lại muốn diệt trừ cô?
Cảm giác tê dại bắt đầu lan tràn từ miệng vết thương khiến cô khó thở. Trên dao găm có thuốc độc! Hơn nữa còn là chất kịch độc lấy từ cây sui*!
* Cây sui: là cây gỗ lớn phân bố ở các vùng nhiệt đới châu Á, châu Phi, châu Úc. Cây Sui chứa chất độc cardenolides glycoside nổi tiếng có khả năng tấn công vào tim người trúng độc, nhanh chóng khiến tim ngừng đập, làm nhão người và tái xanh mặt mày, tắc thở và tử vong.
"Vì sao tổ chức… lại muốn giết tôi?" Từng giọt mồ hôi óng ánh trên trán Hột Khê rơi xuống, khiến khuôn mặt tái nhợt của cô thêm phần kiều diễm, "Tôi chắc chắn mình chưa từng làm chuyện gì có lỗi với tổ chức, rốt cuộc là vì sao…"
"Chỉ trách em đen đủi!" Lãnh Diệp tiến lên một bước, vươn tay nhẹ nhàng nâng cằm Hột Khê lên. Cô của hiện tại mang đến cho hắn ảo giác hiền lành vô hại, làm cho ham muốn bấy lâu nay trong hắn lại rục rịch, "Thần sư Gabre tiên đoán em sẽ có được sức mạnh nguyền rủa, một ngày nào đó sẽ mang đến những tai ương kinh khủng cho tổ chức, thậm chí hủy diệt cả thế giới. Tổ chức năm lần bảy lượt cho em cơ hội, để em mang sức mạnh thần bí này ra cống hiến cho tổ chức, nhưng em lại không chịu đi vào khuôn khổ. Hừ, em nói xem, làm sao tổ chức có thể để em sống cho được?"
Hột Khê sững sờ, cả người như bị đứng hình.
Chỉ vì một lời tiên đoán của cái tên giả thần giả quỷ đó mà tổ chức muốn giết cô! Còn Lãnh Diệp - người luôn miệng nói yêu cô, người từng được cô cứu trong lúc làm nhiệm vụ biết bao lần lại vì lợi ích lớn mà tàn nhẫn dồn cô vào chỗ chết. Thế gian này, quả nhiên ngoài bản thân mình ra thì không thể tin tưởng ai cả!
Hột Khê dồn sức đẩy Lãnh Diệp ra, bỗng nhiên điên cuồng cười phá lên: "Bởi vì sợ tôi hủy diệt tổ chức và thế giới nên mới muốn giết tôi sao? Vậy thì các người mở mắt chó của mình lên xem cho kĩ đây, xem cái chết của tôi sẽ mang đến tai ương như thế nào cho tổ chức!"
Vừa dứt lời, Hột Khê đột nhiên rút con dao găm trong bụng, dứt khoát đâm vào tim mình.
Vốn dĩ Lãnh Diệp còn hoảng sợ hết hồn trước hành động của Hột Khê, nhưng khi phát hiện cuối cùng cô chỉ tự sát thì thở phào nhẹ nhõm: "Hừ, Hột Khê, em luôn không biết điều như vậy. Nếu như em sớm đi theo anh…"
Lãnh Diệp còn chưa nói xong, đột nhiên bên tai vang lên một tiếng nổ lớn. Ngay sau đó hắn cảm thấy toàn thân đau đớn như bị xé rách, ngay cả tiếng kêu gào thảm thiết cũng chưa kịp hét lên thì toàn thân đã chia năm xẻ bảy chỉ trong nháy mắt, hoàn toàn không còn khả năng sống sót.
"Ầm ầm ầm...!" Toàn bộ nhà tù sụp đổ trong tiếng nổ rền vang đinh tai nhức óc, phút chốc hóa thành cát bụi.
Không ai biết rằng, trong cơ thể Hột Khê luôn chứa một không gian, cơ thể cô là vật dẫn cho không gian đó. Một khi Hột Khê chết, không gian sẽ nổ tung, san bằng mọi thứ trong bán kính mười kilomet thành bình địa.
Cùng lúc đó, chất kịch độc "khuynh thành" được cất trong không gian do Hột Khê tự điều chế lặng lẽ hòa lẫn vào không khí cùng với vụ nổ, khuếch tán ra toàn thế giới.
Thứ gọi là "khuynh thành" có nghĩa: Chỉ cần một giọt cũng đủ để tiêu diệt toàn bộ sự sống trong một thành phố. Đây mới chính là sức mạnh nguyền rủa và hủy diệt!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...