Y Phẩm Cuồng Phi

Edit: Cò Lười

Hoa Khinh Ngôn rất nhanh đã lấy nguyên khí xung quanh  cho vào trong cơ thể, nàng cảm thấy nguyên khí bốn phía rất dồi dào, gần như không hề kiềm chế  để cho nguyên khí bốn phía hút vào trong cơ thể truyền vào đan điền.

Hoa Khinh Ngôn không biết Thư Linh vẫn âm thầm quan sát khi nhìn thấy nàng không đến nửa nén nhang liền dẫn khí nhập thể, cả kinh thiếu chút nữa kêu lên thành tiếng, mà phía sau lập tức nhìn bốn phía thấy nguyên khí đang điên cuồng  hướng vào bên trong thân thể Hoa Khinh Ngôn dũng mãnh lao tới, kinh ngạc đến cằm muốn rớt xuống.

Trong đầu bỗng nảy ra suy nghĩ, Thư linh cả kinh: luyện Nguyên Nhất Giai, cho dù đan linh căn thiên tài cũng cần nửa tháng mới có thể đạt tới tu vi, thế nhưng nàng lại ở trong một nén nhang mà đạt tới.

Thư Linh tinh thần còn chưa trở lại bình thường, lại nghe vù vù một tiếng, nguyên khí ở bốn phía đã bị hấp thu gần hết, bên ngoài cũng truyền đến một chút động tĩnh, kinh động đến bắp đùi trên cơ thể của Hoa Hạo Nguyệt luôn một mực canh chừng ở bên ngoài. 

Hắn thấy nguyên khí bốn phía thế nhưng không ổn định, tất cả đều bay về  phía phòng của muội muội mình, ngay sau đó hắn cũng cảm giác nguyên khí bốn phía chấn động một chút, luyện nguyên nhị giai?!!

Hoa Hạo Nguyệt đang vẫn còn sự kinh ngạc, từ xa ngoài sân đã truyền đến âm thanh huyên náo.

"Doãn muội muội, Hoa Khinh Ngôn thật quá đáng, nàng chẳng những làm hại Nguyệt Nhu thiếu chút nữa mất đi danh dự, lại làm hại Tử Bạch đến bây giờ vẫn còn hôn mê bất tỉnh, ngươi nhất định phải vì tỷ tỷ đòi lại công đạo."

Theo mang theo giọng nói tức giận của phụ nhân truyền đến, Hoa Hạo Nguyệt chỉ thấy ở cổng ngoài sân có năm sáu người hô hào đi đến, trong đó đi ở phía trước đoàn người là Doãn thị cùng Doãn phu nhân, phía sau là con cái cùng nha hoàn vẻ mặt hung ác, vừa thấy biết là người không tốt.

Hoa Hạo Nguyệt đối này thế trận này cũng không xa lạ, trước kia đám người Hoa Khinh Mộc cũng thường xuyên đến tìm gây phiền toái, hắn đều đều mở miệng nói:

"Nhị thẩm đến có việc gì sao?"

Doãn thị cùng Doãn phu nhân đều mặc quần áo lộng lẫy đoan trang  , trang sức cũng là những loại tốt nhất, Doãn thị nhìn về phía Hoa Hạo Nguyệt, giọng nói dịu dàng nhưng mang theo ý chất vấn:


"Kêu Hoa Khinh Ngôn ra đây, nàng lại đánh trọng thương con trai trưởng của Doãn gia hiện tại vẫn còn hôn mê bất tỉnh, đáng lẽ phải đến nhận lỗi."

Doãn phu nhân vội vã nói:

"Không chỉ là nhận lỗi mà Hoa Khinh Ngôn làm hại con ta vẫn còn hôn mê bất tỉnh, Vương dược sư nói nhất định phải dùng Phục Nguyên Đan thất phẩm, nếu không sẽ khó tỉnh lại, Hoa Khinh Ngôn chẳng những phải hướng con trai ta nhận lỗi mà còn phải bồi thường cho chúng ta một viên Phục Nguyên Đan!!"

Sắc mặt Hoa Hạo Nguyệt ngay lập tức đen lại:

"Các ngươi là ngậm máu phun người! Muội muội của ta  ngay cả tu hành đều không có, Doãn Tử Bạch tu hành đến ngũ giai, muội muội của ta  làm sao có thể đánh hắn trọng thương, Nhị thẩm, doãn phu nhân, các ngươi  hẳn là cảm thấy phòng lớn chúng ta dễ ức hiếp chăng!!"

Xì!

Vốn là dễ ức hiếp chăng.

Mấy người... con cái nha hoàn cười nhạo ra tiếng, vội vã che miệng cười trộm.

Doãn thị cũng không kiên dè  nhìn Hoa Hạo Nguyệt tàn phế:

"Hoa Khinh Ngôn làm bị thương con trai trưởng của Doãn gia là có rất nhiều người chứng kiến sự việc, cho dù ngươi ngụy biện như thế nào cũng vô dụng, Hoa Khinh Ngôn dùng âm mưu quỷ kế làm hại Nguyệt Nhu gặp chuyện không may, Hoa Khinh Ngôn là cháu gái của ta, ta bề trên không so đo, nhưng bây giờ đến cả Doãn Tử Bạch nàng cũng dám đả thương ta không thể bao che nàng nữa, ngươi mau tránh ra kêu Hoa Khinh Ngôn ra đi."

Hoa Hạo Nguyệt giọng nói kiên quyết nói: "Không có khả năng!"


Nói xong liền ngăn cản trước cửa phòng Hoa Khinh Ngôn.

Doãn thị hừ lạnh phân phó một tiếng:

"Các ngươi đi vào, bắt Hoa Khinh Ngôn ra cho ta."

Nha hoàn cùng con cái của bà lập tức tiến lên, cố ý cầm lấy xa lăn của Hoa Hạo Nguyệt  xô ngã.

Hoa Hạo Nguyệt ngã trên mặt đất, trong lúc hỗn loạn, chân tay đều bị đạp lên vài cái, nhưng Hoa Hạo Nguyệt lại như cũ hô to:

"Các ngươi thật quá đáng! Muội muội của ta  không đả thương người, các ngươi không có quyền bắt nàng!!"

Hắn còn chưa kịp đứng lên, chân đã bị một người gia đinh hung hăng đạp một cái, Hoa Hạo Nguyệt vừa nhấc đầu, vẻ mặt của người gia đinh béo kia nở ra một nụ cười âm hiểm, cố ý dùng chân nghiền nghiền chân của Hoa Hạo Nguyệt.

Phanh!  đát!

"A! Chân của ta!"

Hoa Hạo Nguyệt chịu đựng đau đớn không phát ra tiếng, lại đột nhiên cảm giác đau đớn trên tay bớt dữ dội hơn, tiếp theo chợt nghe đến tiếng kêu thảm thiết của những người xung quanh truyền đến.


Hắn vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy Hoa Khinh Ngôn đang đứng ở cửa phòng mặt mang sát ý một phát bắt được một nha hoàn hung hăng đá một cước vào đầu gối của nha hoàn kia.

Đát một tiếng! âm thanh của xương cốt gãy truyền đến.

"A a a a! Đau quá! Chân của ta bị chặt đứt!!"

Tiếng kêu thảm thiết của nha hoàn kia truyền đến, Hoa Hạo Nguyệt nhớ rõ nha hoàn này vừa rồi đạp lên chân của hắn.

Không đợi hắn phục hồi lại tinh thần, vài nha hoàn cùng con cái khác hoặc tay hoặc chân đều bị đứt đoạn từng khúc, sau đó bị Hoa Khinh Ngôn một cước đá văng ra xa mấy trượng.

Thời gian không đến mười hơi thở, tất cả đều là tiếng kêu thảm của con cái cũng nha hoàn.

Sát ý trên mặt Hoa Khinh Ngôn chưa hết, nhưng động tác nâng Hoa Hạo Nguyệt lại vô cùng dịu dàng, còn cẩn thận giúp hắn phủi sạch sẽ lớp bụi đất dính trên người.

Doãn thị cùng Doãn phu nhân đang không chú ý bị tiếng kêu thảm thiết của hạ nhân làm thức tỉnh, lúc này mới biến sắc, Doãn thị tức giận mắng:

"Hoa Khinh Ngôn, ngươi thật to gan, dám đả thương người của ta!!"

Doãn phu nhân cũng vẻ mặt tức giận: "Hoa Khinh Ngôn, ngươi đả thương con ta, hôm nay ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!"

nhìn hai tay bị sung do bị giẫm lên của Hoa Hạo Nguyệt, trong mắt hiện lên một tia tàn ac, ánh mắt nàng lạnh lùng nhìn về phía Doãn thị:

"Dám đả thương ca ca ta, hôm nay các ngươi đừng nghĩ rời đi tốt đẹp!"

Hoa Khinh Ngôn nói xong chuẩn bị động thủ thì nghe một âm thanh yếu ớt truyền đến: 


"Ngôn nhi, không cần."

Hoa Khinh Ngôn lập tức trở về trước, dĩ nhiên là giúp đỡ cho Tô thị đang đứng ở trước cửa, bởi vì Hoa Khinh Ngôn phối các loại dược liệu vào thuốc nên Tô thị nhiều năm không thể ngồi dậy hôm nay đã có thể đứng dậy được. 

"Mẫu thân! Bệnh của người đã tốt rồi sao!" Hoa Hạo Nguyệt bất chấp cơn đau trên người, kinh ngạc vui mừng thúc xe lăn đi qua.

Nhưng chỉ Hoa Khinh Ngôn mới biết Tô thị là đang mạnh mẽ chống đỡ, cũng chẳng quan tâm đến việc đánh Doãn thị cùng Doãn phu nhân nữa nên nàng lập tức thu chiêu giúp đỡ Tô thị ngồi lên ghế đẩu có phần chênh vênh ở trong viện, ân cần hỏi han:

"Mẫu thân, bệnh của ngươi còn chưa tốt không nên đi lại."

Doãn thị phi thường kinh ngạc nhìn Tô thị có thể xuống giường, làm sao có thể, không phải nói Tô thị đã hết thuốc chữa rồi sao, nhiều năm như vậy cũng chưa gặp qua Tô thị ngồi dậy, nhưng hiện tại bà ta lại nhìn thấy Tô thị có thể đứng dậy!!

Nàng trong lòng có chút phiền chán cùng bất an, cố gắng lộ ra một vẻ mặt tươi cười nói:

"Đại tẩu, bệnh đã tốt rồi sao? Đúng lúc, Khinh Ngôn đã phạm vào sai lầm lớn, ngươi nhìn nàng xem, đả thương con trai trưởng của Doãn gia coi như xong, hiện tại ngay cả hạ nhân đều đánh trọng thươngthành thế này, hiện tại ca ca của ta muốn Khinh Ngôn đi xin lỗi, ngươi cũng không thể dung túng nàng."

Sắc mặt Tô thị vàng vọt, hai gò má hóp lại, chỉ có đôi mắt còn có thể nhìn ra vẻ đẹp của ngày xưa, ánh mắt nàng nhìn chằm chằm Doãn thị, giọng nói suy yếu nhưng mang theo lập trường:

"Ta tin tưởng nữ nhi của  ta sẽ không tùy tiện đả thương người."

"Tô An Hà, ngươi đây là đang ngụy biện, hôm qua tất cả mọi người đều nhìn thấy chính nữ nhi phế vật này của ngươi đả thương con của ta, ngươi đừng nghĩ sẽ chối cãi được, thức thời  thì kêu Hoa Khinh Ngôn hướng nhi tử của ta khấu đầu nhận lỗi rồi dâng lên Phục Nguyên Đan thất phẩm, nếu không đừng trách Doãn gia chúng ta không khách khí!!"

"A, ta là phế vật, Doãn Tử Bạch kia không cần ta ra tay đã có thể đem chính mình biến thành nửa chết nửa sống đây không phải là ngay cả một phế vật như ta đây cũng không bằng, hôm qua ta đã nói vô cùng rõ ràng, hắn biến thành như vậy là do chính hắn làm, tuổi còn trẻ mà thân thể đã bị tửu sắc vét sạch, ta có thể dám chắc nói cho ngươi biết, nếu trong một tháng DOãn Tử Bạch không dùng Phục Nguyên Đan, hẳn phải chết không thể nghi ngờ."

"Ngươi ngươi ngươi!" Doãn phu nhân bị tức đến khó thở, nhưng mà bà ta không nói được lên lời phản bác, sắc mặt cũng hơi đổi, bởi vì sáng nay bà ta đã gọi người đi tìm hiểu chuyện phát sinh hôm qua, Hoa Khinh Ngôn quả thực nói đúng căn bệnh của nhi tử bà, vừa rồi lời nói của Hoa Khinh Ngôn giống với lời nói của Vương Phong, trong lòng bà không khỏi nghi ngờ Hoa Khinh Ngôn thực sự lợi hại như vậy sao, chỉ một cái liếc mắt có thể nhìn ra được căn bệnh của con trai bà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui