Một tia lạnh lẽo bao trùm trên gương mặt nóng bỏng của nàng, mở mắt ra, nhìn gương mặt lo lắng của Long Tiêu đang nhìn mình, trên tay cầm một cái bình ngọc bên trong đựng thuốc mỡ để thoa mặt nàng.
“Tỉnh rồi!” Long Tiêu vui mừng nhìn Liên Kiều trên tháp, giọng nói hơi run rẩy.
Nàng nhắm mắt lại, xoay mặt đi không nhìn hắn
Đặt bình ngọc trong tay xuống, Long Tiêu nắm lấy tay mềm của nàng, không ngừng tự trách: “Thật xin lỗi, trẫm không dự đóan được mẫu hậu sẽ như vậy, để cho nàng chịu khổ, trẫm cũng rất đau lòng. Nhưng mà trẫm cam đoan với nàng, sau này loại chuyện như vầy sẽ không bao giờ xảy ra nữa!”
Giọng nói của hắn trầm thấp mà kiên định, hắn nói được là làm được, dám làm tổn thương nữ nhân hắn yêu thương, mặc dù là mẫu thân của mình hắn cũng không cho phép. Thái hậu bị giam cầm trong Từ Ninh Cung, không có sự cho phép đặc biệt của hoàng thượng thì không được phép rời khỏi Từ Ninh Cung nửa bước.
Kế hoạch của Liên Kiều tuyên bố thất bại, nhưng mà nàng không cam lòng bị nhốt. Lại càng không thể chịu đựng việc nam nhân này nhốt nàng. Bỏ trốn, nàng nhất định phải bỏ trốn khỏi nơi này!
Ba ngày sau, hai má Liên Kiều hết sưng. Đối diện với gương, nàng tỉ mỉ trang điểm gương mặt. Long Tiêu bước vào, phát hiện Liên Kiều đang nhìn gương kẻ mày, trong lòng rung động, vô thức đi qua, nhận lấy bút kẻ mày trong tay nàng, vẻ mặt chuyên tâm cẩn thận vẽ thay nàng
“Đôi mày thanh tú của Ngọc phi vốn rất đẹp, đậm nhạt vừa phải, xương mi lại cao, thanh tao và hòa nhã, không cần hao tâm tốn sức vẽ như vậy!” Hắn khen thật lòng
“Suốt ngày chỉ biết ăn, không tìm chút việc để làm, thật sự quá buồn chán!” Nàng chậm chạp đáp lời
Long Tiêu giật mình, từ khi vào cung đến nay đây là lần đầu tiên nàng trả lời hắn, nói chuyện cùng hắn, phối hợp cùng hắn. Bàn tay nắm bút kẻ mày hơi run run, hắn không thể hình dung được sự hân hoan và cảm động trong lòng mình giờ phút này.
“Ngọc phi!” Hắn thâm tình gọi nàng
Nàng cũng không cho hắn nét mặt hòa nhã, đôi mắt nghiêm lại, đứng dậy bỏ đi, trốn hắn như bệnh dịch.
Hắn cười chua xót, thầm nghĩ, đây mới là phản ứng bình thường của nàng! Đứng dậy, hắn theo đuôi nàng vào phòng trong.
Thấy nàng buồn chán vô nghĩa ngồi bên cửa sổ, hắn đau lòng nhìn nàng không có việc gì làm, nàng không thích hợp bị khóa trong cung điện hoa lệ này, chiếc lồng dù cho có xinh đẹp cũng chỉ là chiếc lồng, Long Tiêu cảm thấy hắn hiểu rõ nàng, rất thấu hiểu nàng.
Tiến lên trước, ôm nàng vào lòng, hắn nịnh nọt nói: “Ngày mai, trẫm cùng nàng đi ra ngoài giải sầu được không?”
Nhếch lên khóe môi, Liên Kiều âm thầm cười, nàng đang chờ đợi chính là câu nói này. Ngày mai là nàng đã có thể trốn khỏi tòa nhà giam này
Trước kia để thoát khỏi Lạc Phong, nàng tự chế ra một ít thuốc mê, sau đó để phòng thân nàng lại chế tạo một số lượng thuốc đáng kể bên người. Mặc dù trước khi vào cung đã bị thay đổi quần áo, nhưng nàng đã giấu thuốc mê ở trong tóc, khi khám xét hoàn toàn không bị phát hiện. Lần này ra khỏi cung có thể sử dụng.
Núi Phục Hi là danh lam thắng cảnh ở vùng ngoại ô kinh đô.
Long Tiêu cùng Liên Kiều ngồi long liễn (xe kéo của vua) đi tới chân núi, sau đó xuống xe cùng nhau leo núi. Chỗ đặc biệt nhất của núi Phục Hi là một núi mà có bốn cảnh, xuôi theo đường núi thưởng thức phong cảnh trong núi, thấy được cả bốn mùa, quả thật rất kỳ lạ.
Liên Kiều giả vờ say mê cảnh đẹp bên trong, đôi mắt đẹp nhìn xung quanh, khiến cho Long Tiêu nhiều lần thất thần.
Cẩn thận quan sát địa hình, mỗi một con đường núi đi qua, mỗi một dòng suối nhỏ đi qua đều lặng lẽ ghi nhớ trong lòng, nàng chỉ có một cơ hội, chỉ có thể thành công, không được thất bại.
Rốt cuộc lên đến giữa sườn núi đã là giữa trưa, thái giám cung nữ đi theo nhanh chóng dọn bữa ăn trong đình nghỉ mát tại sườn núi, đã vào mùa hạ, nhưng trong núi ngược lại rất mát lạnh sảng khoái.
Kéo Liên Kiều cùng ngồi bên trong đình, hắn dịu dàng nhìn nàng “Đói không?” Sau đó lập tức lấy lên một miếng điểm tâm đưa tới trước mặt nàng, có vết xe đổ lần trước của Đổng Phóng, hắn cũng không để nàng chạm vào đồ ăn. Hắn yêu nàng, thì càng phòng nàng!
Trong lòng cười lạnh một cái, nàng sao lại không biết hắn phòng bị mình? Nhưng mà hắn đánh giá hơi thấp nàng, mưu kế giống nhau nàng ngu sao mà sử dụng lại?
Đón nhận điểm tâm trong tay hắn, nàng ăn cẩn thận, đói bụng thì nên ăn cơm bổ sung thể lực, tránh cho kết cục chạy cũng chạy không nổi.
“Nghe nói núi Phục Hi có phong cảnh của bốn mùa, vừa rồi trên đường đến đây ta chỉ thấy ba mùa, vậy tại sao lại nói là bốn mùa?” Liên Kiều giả vờ ngây thơ hỏi
Long Tiêu ôm eo mềm mại của nàng, tất nhiên là sẵn lòng trả lời vấn đề của nàng: “Núi Phục Hi thật sự có bốn phong cảnh, vừa rồi đã thấy phong cảnh của ba mùa xuân, hạ, thu, phong cảnh thứ tư còn đợi ái phi tự mình đi tìm nha.”
Nghe xong lời nói của hắn, Liên Kiều không nén được ngẩng đầu nhìn lại, lẩm nhẩm nói: “Phong cảnh mùa đông hẳn là ở trên đỉnh núi đi!”
Thừa dịp nàng phân tâm, hắn trộm hôn một cái lên má nàng, Long Tiêu hơi lo lắng nói: “Nếu cảm thấy quá cao, vậy đừng đi”
Liên Kiều thu hồi ánh mắt lại, nhìn hắn, lắc đầu nói: “Ta muốn đi, nếu đã đến đây, thì sao có thể lên đường về phủ như thế”
Long Tiêu mỉm cười: “Được, vậy trẫm chỉ có thể xả thân đi cùng ái phi”
Sau khi dùng cơm trưa, Long Tiêu và Liên Kiều tiếp tục chậm rãi đi lên. Một cây phong đỏ rực dưới ánh mặt trời đổ bóng mát loang lổ, gió thổi qua, từng cơn gió nổi lên nhảy múa lượn quanh. Càng lên cao gió càng lớn, nhiệt độ không khí cũng càng thấp, dần dần lạnh hơn. Long Tiêu lấy áo choàng phủ thêm cho Liên Kiều, cũng cẩn thận thắt một cái nơ dưới chiếc cằm non mềm của nàng.
“Lạnh không?” Hắn dịu dàng hỏi
Nàng lắc đầu, xê dịch thân thể muốn tránh tiếp xúc với đầu của hắn. Lặng lẽ cùng nàng đi lên phía trên, không hề mở miệng, cuối cùng cũng leo lên tới đỉnh núi trước khi trời tối đen.
“Thì ra nơi này là tầng băng!” Liên Kiều kinh ngạc kêu lên, dò xét xung quanh, dọc theo đường đi nàng phát hiện nơi này có rất nhiều sơn động, nhưng đều bị thị vệ theo dõi nghiêm ngặt. Hơn nữa bọn họ có chó săn, cho dù có trốn trong động cũng sẽ bị phát hiện. Liên Kiều chính là muốn lên núi tìm xem có nơi nào ẩn náu không, nơi này bị băng tuyết bao phủ, cho dù khứu giác của chó săn có nhạy bén cũng không thể ở trong một vùng băng lạnh ngửi được mùi.
Đi lâu như vậy rồi, nhất định sẽ đói bụng! Long Tiêu phất tay, thái giám bên cạnh thức thời vội vàng nâng lên một mâm điểm tâm tinh xảo
Long Tiêu cầm lên một miếng muốn đút cho nàng, Liên Kiều nhíu mi, liếc nhìn hai thị vệ phía sau, sau đó nghiêng người tránh đi
Long Tiêu cười thấu hiểu, vẫy tay cho lui thị vệ và thái giám phía sau. Không sợ các trò gian trá của nàng, chỉ cần có hắn bên cạnh, nàng sẽ trốn không thoát khỏi lòng bàn tay hắn, hắn tự tin nghĩ thầm.
“Trẫm đút nàng!” Không để nàng cự tuyệt, hắn đưa điểm tâm đến bên môi nàng, nàng bất đắc dĩ ăn một ngụm.
Một ngụm lại một ngụm, Long Tiêu đút đến nghiện, mặc dù là thiên tử cao quý, lại cam tâm tình nguyện phục vụ cho nàng, mà lại còn rất vui vẻ
Nhìn thấy sắc trời dần dần tối sầm, Long Tiêu ấm áp nói: “Sắc trời đã tối, hay là hôm nay đi đến đây thôi, ngày khác trẫm sẽ cùng ái phi đi chơi được không?”
“Được!” Nàng tự nhiên rút ra một chiếc khăn lụa từ trước ngực, lau nhẹ khóe miệng
“Thơm quá!” Long Tiêu si mê nhìn khăn lụa trong tay nàng, đó là vật trong ngực nàng. Không dằn được kéo khăn lụa của nàng lên mũi ngửi! Mùi hương này chính là mùi thơm cơ thể chỉ thuộc về nàng, ngửi lâu lại có chút choáng váng
Trong mắt đẹp của Liên Kiều lộ ra một tia lạnh lùng, đế vương thì thế nào? Hắn phòng ngừa lại phòng ngừa, còn không phải là vì mưu kế của nàng sao? Cái này gọi là minh thương ám tiễn, ám tiễn thì khó phòng! Cho dù có cẩn thận như thế nào cũng có lúc suy nghĩ không không chu đáo, huống chi hắn là một nam nhân khốn khổ vì tình.
Liên Kiều thừa nhận mình đã lợi dụng tình cảm của hắn, nhưng thế thì sao? Nói về đê tiện thì hắn chẳng hề thua kém gì Đổng Phóng! Điệp Tiên lúc trước như thế, Liên Kiều hôm nay cũng như thế! Đối phó với tiểu nhân thì phải càng tiểu nhân hơn đối phương, cho tới bây giờ nàng cũng không phải là quân tử.
Mở hộp thức ăn bên cạnh ra, vẩy thuốc mê vào, nàng đỡ Long Tiêu ngồi xuống đất, đi tới vẫy tay với đám thị vệ ở phía sau
Thị vệ và thái giám vội vàng chạy đến, nhìn thấy Long Tiêu ngồi dưới đất, hoang mang nhìn về phía gương mặt bình tĩnh tự nhiên của Liên Kiều
“Hoàng thượng có chút mệt mỏi, muốn cùng bản cung ở đây nghỉ ngơi một lúc, trễ chút nữa hãy hồi cung, thức ăn đó là hoàng thượng ban thưởng cho các ngươi, lấy đi phân chia đi!” Liên Kiều bình tĩnh nói, nói xong xoay người cùng ngồi trên chiếu với Long Tiêu vẻ mặt đang mê mang, giả vờ ngắm cảnh tuyết, không hề liếc nhìn phía sau một cái.
Thị vệ và thái giám nhất thời nhìn không ra chút manh mối gì, cầm lấy hộp thức ăn lui xuống, sau đó phân chia đồ ăn, đồ Hoàng Thượng ban thưởng cho dù không muốn ăn cũng phải ăn a!
Sau một lúc lâu, Liên Kiều đứng lên đi về phía sau, phát hiện tất cả mọi người đều bị thuốc mê ngã nhào. Nở một nụ cười lạnh, nàng xoay người hướng về bên kia để xuống núi. Con đường lên núi ruy rằng dễ đi, nhưng ven đường quan binh rất đông, nàng không dám mạo hiểm như vậy, mà bên này không có đường xuống núi, chỉ có thể dựa vào hai tay hai chân bám víu đi xuống, còn có băng tuyết bao phủ, cho dù bọn họ thức dậy, tạm thời cũng khó nhận ra phương hướng nàng chạy trốn
Băng tuyết trên núi đông lạnh tay nàng, không có cảm giác, cành hoa mọc lan tràn tổn thương da thịt non mềm của nàng, không sao cả, nàng chỉ thẳng hướng chân núi mà chạy, liều mạng chạy, không hề quay đầu lại, không hề sợ hãi, trong đầu chỉ có một ý nghĩ - trốn, chạy trốn càng xa càng tốt
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...