Hắn thừa nhận giúp đỡ Chân Đồng là vì cảm thấy cô đáng thương, nhưng bây giờ không phải vậy.
Y Đằng muốn tỏ lòng xin lỗi về sự việc năm ấy, nếu lúc đó hắn không nghĩ mình tài giỏi thì Chân Đồng cũng không phải chịu đựng những chuyện như vậy.
Đó là lí do hắn đối tốt với cô hơn bình thường, muốn giúp đỡ Chân Đồng để cô tự tin và hòa đồng hơn với xã hội.
Nhưng Y Đằng biết, nếu Chân Đồng nhận ra hắn là ai sẽ dứt khoát, cự tuyệt giao tiếp với hắn.
Y Đằng cũng không muốn quan hệ của họ sẽ tồi tệ hơn nên quyết định im lặng.
Sau này nếu thời cơ thích hợp sẽ nói cho Chân Đồng biết.
Nếu bình thường hắn cũng không phải tốn công che giấu như vậy.
Nhưng càng tiếp xúc với cô, Y Đằng nhận ra rằng Chân Đồng rất giống mình ở một vài mặt nào đó.
Hắn chỉ muốn duy trì mối quan hệ hữu nghị với mọi người, nên việc giữ im lặng với cô cũng không ngoại lệ.
Chân Đồng mà mọi người nhìn thấy trông có vẻ lạnh nhạt, trầm ổn với mọi thứ nhưng khoảng thời gian tiếp xúc ngắn ngủi với cô ấy, Chân Đồng mà hắn nhìn thấy không thờ ơ như vẻ bề ngoài.Ví dụ như con ngươi cô sẽ run lên khi người khác bắt chuyện với mình, sẽ không tự nhiên khi có quá nhiều người, cũng âm thầm ghi nhớ thói quen của vài thành viên trong câu lạc bộ.
Y Đằng là kiểu người tỉ mỉ trong công việc, nên những cử chỉ nhỏ đó của Chân Đồng không tránh khỏi mắt hắn.
Vậy nên không khó để Y Đằng nhận ra cô rất khép kín với mọi việc.
Hắn không thích nói những chuyện riêng tư của mình như tại sao bản thân lại thấy có lỗi với Chân Đồng, vì sao lại muốn giúp đỡ cô, nên quyết định phớt lờ câu hỏi của ba Tiêu.
"Sau khi con giải quyết xong sẽ nói rõ với ba."
"Hả?"
"Con nói vậy là có ý gì? Vậy thích hay không?"
"Cả em nữa! Không được nói lung tung! Sẽ bị đánh đòn đấy."
"Con có việc nên đi trước đây, ba không cần chờ con về đâu."
Y Đằng không trả lời câu hỏi của Tiêu Quân Đình mà đứng dậy ra ngoài, cũng không quên dặn dò đứa em nhiều chuyện của mình.
Nhìn bóng lưng của con trai mà ba Tiêu khó hiểu nghĩ: "Giới trẻ thời nay đều yêu nhau kiểu này sao?"
Cau mài một lúc, ông quyết định tạm thời từ chối người bạn cũ của mình, thầm nghĩ nếu Y Đằng có ý với Chân Đồng cũng tốt.
Châu Liên lại thích con bé như vậy, làm con dâu cũng rất thích hợp.
Nhìn Y Phong vẫn còn ngơ ngác bên cạnh, ba Tiêu kéo cậu nhóc ra ngoài rồi dằn dò Y Phong không được nói với bất kì ai, nhất là mẹ.
"Nhớ lời anh con dặn.
Không được nói với ai hết đó, nhất là mẹ.
Biết chưa? Nghe lời thì ba có quà!"
"Dạ..
Nhưng tại sao lại giấu mẹ vậy ba?"
"Ừm..
con còn nhỏ lắm.
Chuyện người lớn để người lớn tính."
Nói ra mấy lời này, Tiêu Quân Đình cũng không ngờ rằng lại bị bà Tiêu nghe thấy.
Tối đêm đó.
Sau khi đưa Y Phong vào phòng.
Châu Liên - mẹ Tiêu liền ân cần vuốt, tẩy não con trai.
Bà biết, dù có hỏi thì với tính cách của chồng và Y Đằng chắc chắn sẽ không nói, nên đành uyển chuyển, dụ dỗ thằng con út nhẹ dạ nhất nhà này.
"Y Phong, chiều nay con và ba nói gì vậy? Sao lại phải giấu mẹ? Mẹ buồn lắm đó.".
Truyện Huyền Huyễn
"Đâu có giấu mẹ đâu.
Không có gì hết á." cậu nhóc Y Phong vô cùng nghĩa khí, nhớ lời ba dặn, hoàn toàn không hé lộ nữa từ.
"Mẹ nghe rõ ràng mà, con nói đi.
Mẹ không nói con con nói đâu."
"Con không biết mẹ nói gì hết.."
"Mẹ mua đồ chơi cho con nhé? Y Phong thích cái gì? Nói cho mẹ, mẹ liền mua cho con."
"Con lớn rồi, không muốn chơi đồ chơi nữa." Xong Y Phong cũng ghi lại món nợ này cho Tiêu Quân Đình, cậu tự nhủ sau này sẽ đồi ba một phần quà khác.
Vì giữ bí mật bày mà Y Phong phải từ bỏ quá nhiều lợi ích rồi.
Cậu nhóc cố tỏ vẻ không biết gì nhưng Y Phong chợt nhận ra, nếu mình nói không muốn chơi đồ chơi nữa thì mẹ mãi mãi sẽ không mua cho cậu nên liền cẩn thận nói thêm.
Tuy nghĩa khí với ba phải giữ, nhưng đồ chơi cũng quan trọng không kém nha!
"Nhưng tạm thời thôi nhé."
Thuyết phục một lúc, Châu Liên bắt đầu cảm thấy thằng con này ngày càng không được, bà nghĩ ngợi một lúc, bèn dùng chiêu cuối cùng.
Châu Liên cúi đầu, giả vờ uất rơi nước mắt, tâm trạng ủ rủ hơn mọi ngày.
"Ba con và anh con đều giữ bí mật với mẹ.
Mẹ chỉ tin mỗi con thôi..
Vậy mà Y Phong cũng không quan tâm mẹ sao? Mẹ buồn quá.." nói xong, bà còn giơ tay lên gạt nước mắt, bộ dạng vô cùng tủi thân.
Y Phong thấy mẹ khóc cũng có chút mềm lòng.
Cậu nhóc đấu tranh một hồi, cuối cùng hạ quyết định nói cho mẹ biết sự thật.
Dù lời hứa rất quan trọng nhưng việc mẹ buồn cũng quan trọng không kém! Ba và anh thật xấu, Y Phong mới không làm đứa trẻ hư như vậy.
"...!Con nói ra mẹ không được nói với ba nhé?"
Mẹ Tiêu thấy cá đã cắn câu liền muốn cười lớn, nhưng vì bản thân còn đang diễn giỡ nên cũng buồn buồn gật đầu.
"Anh Y Đằng thích chị Chân Đồng."
Nghe xong điều này Châu Liêu có chút không tin vào tai mình, bà có chút không tin tại sao lại có câu chuyện bất ngờ như vậy.
"Cái gì?"
"Còn lại con không nhớ, ba và anh nói gì con không hiểu..."
Y Phong ngước gương mặt ngây thơ lên nhìn mẹ, đôi mắt không một chút tạp chất, chứng tỏ lời cậu nói vô cùng thật.
Mẹ Tiêu hơi ngạc nhiên nhưng cũng nhanh lấy lại bình tỉnh, bà vỗ đầu con trai, tỏ vẻ mình đã biết.
Mỉm cười cảm ơn cậu nhưng nhìn thấy nét mặt vô tội của Y Phong, Châu Liên không khỏi nghĩ đến Tiêu Quân Đình.
Đúng là cha nào con nấy, lật mặt nhanh như bánh tráng.
Nếu không phải bà nghe được mấy lời đó của ba con họ, cũng đã sớm bị vẻ mặt ngây thơ này dụ rồi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...