Trần Bất Khác đã đóng đinh đối phương bằng một câu nói lạnh tanh xen lẫn biếng nhác.
Anh vẫn cúi người xuống để ôm lấy Khước Hạ, hơn nữa còn ghì chặt cô gái trong ngực chứ không cho cô chui ra ngoài hoặc xoay người lại.
Vì không thể làm điều đó nên Khước Hạ đã nổi cáu rồi đánh anh một phát.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sức lực được cô khống chế vô cùng cẩn thận, vừa không yếu ớt như gãi ngứa vừa đầy kiềm chế vì sợ làm anh đau.
Trần Bất Khác bị cô đấm thì cúi đầu bật cười, giọng nói cũng trầm hẳn đi.
“Tại sao sức lực của em lại yếu như vậy... Thảo nào người khác lại ức hiếp em.”
Khước Hạ nghẹn lời.
Nhưng sau khi Trần Bất Khác nói xong thì đôi mắt của anh lại lộ vẻ lạnh lẽo và u ám.
Anh khẽ đứng thẳng người rồi nhìn Dương Tông Minh với biểu cảm lạnh lùng: “Cô ấy có tốt tính nên không thèm tranh cãi với ông. Còn tôi là một người nhỏ nhen nên chắc chắn sẽ tính sổ những chuyện của cô ấy một cách rõ ràng.”
“Tổng giám đốc Khác đừng hiểu lầm, chúng tôi không có ý gì khác đâu…”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ông Dương.” Trần Bất Khác lạnh nhạt cắt lời ông ta: “Dựa vào nhận thức của bản thân thì có lẽ ông không hiểu được một chuyện: Sự tự tin của Khước Hạ xuất phát từ chính cô ấy chứ không liên quan đến bất kỳ ai khác. Trên đời này có rất nhiều kẻ sẵn sàng bán rẻ linh hồn hoặc nguyên tắc của họ để đổi lấy lợi ích. Nhưng Khước Hạ thì không. Cô ấy không phải là người mà ông có thể sử dụng vật chất để định lượng hay nhìn nhận giá trị.”
Sau khi anh dứt lời, cái ôm vốn đang trói buộc cô gái cũng buông thõng xuống nhưng Khước Hạ vẫn đứng yên trước mặt anh chứ không xoay người bỏ đi.
Trần Bất Khác hạ tay xuống để nắm lấy bàn tay Khước Hạ rồi kéo cô rời khỏi đó một cách lưu loát.
Anh chỉ để lại một giọng nói lạnh lùng cho người phía sau.
“Toàn thể công ty truyền thông Thiên Nhạc đừng gửi tin nhắn hay gọi điện thoại cho cô ấy nữa. Nếu không, các người có thể nói chuyện với đội ngũ luật sư của tôi ngay lập tức.”
“...”
Suốt quãng đường đứng trong thang máy để đi xuống lầu, Khước Hạ đều giữ im lặng.
Trần Bất Khác cũng chẳng để bụng. Anh nắm lấy bàn tay của cô gái để ngắm nghía và đùa nghịch từng ngón một. Chỉ khi nào có những hành khách khác lên xuống thang máy thì anh mới quay lưng lại để giấu Khước Hạ vào trong góc buồng thang máy.
Cho đến khi hành khách cuối cùng xuống thang máy ở tầng một, trong buồng thang máy chỉ còn lại hai người họ đi xuống bãi đậu xe dưới tầng hầm.
Khước Hạ rút tay lại. Nhưng cô vừa mới buông ra thì đã bị tóc trắng cảnh giác nắm lại trong lòng bàn tay anh.
Trần Bất Khác vẫn duy trì tư thế đối mặt và che chắn trước người cô. Đôi mắt đen láy cụp xuống với vẻ mặt nghiêm túc: “Để anh nghịch thêm một lát đi.”
Nghe vậy, Khước Hạ giận quá bèn bật cười: “Trần Bất Khác.”
“Hửm?”
“Anh có thấy mình ấu trĩ không?”
“Có. Ấu trĩ thật.”
“...”
Thang máy vang lên một tiếng “Ding”. Cửa thang máy mở ra, Trần Bất Khác chỉ có thể ngậm ngùi buông bàn tay của cô gái ra. Nhưng anh vẫn nắm chặt áo khoác ngoài lẫn túi xách của Khước Hạ trong tay.
Siêu sao tóc trắng dẫn người ra khỏi thang máy với tâm trạng hài lòng thỏa dạ: “Chẳng phải tổng giám đốc Khước đã phong tặng biệt danh rồi sao? Anh là học sinh mẫu giáo ở nhà trẻ, còn em chính là cô giáo ở trường mẫu giáo đó.”
Khóe mắt của Khước Hạ cong lên vì mỉm cười.
Cả hai nhanh chóng bước đến chiếc xe ở gần đó.
Mãi đến tối hôm qua, Trần Bất Khác mới nghe Khước Hạ nói rằng: Cô muốn đến công ty để giải quyết chuyện hợp đồng. Lần này, Trần Bất Khác vội vàng rời khỏi thành phố P để trở về đây bằng cách tự mình lái xe.
Một chiếc ô tô màu xanh đậm giản dị, hoàn toàn không phù hợp với siêu sao tóc trắng kia.
Khước Hạ để mặc anh đưa mình vào ghế phụ, sau đó Trần Bất Khác cúi xuống để thắt dây an toàn cho cô.
Rõ ràng đây là lần đầu tiên ngôi sao hạng A tóc trắng làm loại chuyện này. Trước khi tiến vào, suýt chút nữa anh đã bị dập trán. Cô rất hiếm khi thấy anh vụng về, lóng ngóng như vậy.
Khước Hạ dựa lưng vào ghế để ngắm nhìn anh đang vật lộn với sợi dây an toàn cùng biểu cảm nghiêm túc. Như thể bị thất thần, cô khẽ gọi anh bằng giọng điệu cực kỳ dịu dàng:
“Trần Bất Khác.”
Siêu sao tóc trắng khẽ nhíu mày rồi nghiêng người vì giác quan nhạy cảm, hình như anh muốn nhìn về một góc nghiêng nào đó phía sau – nơi có ánh sáng phản chiếu vừa bất chợt lóe lên.
Nghe vậy, Trần Bất Khác dừng lại và xoay người trở về: “Hửm?”
“Cảm ơn anh vì đã bằng lòng hiểu em.”
“...”
Trần Bất Khác sững sờ trong vài giây, sau đó từ từ cụp đôi mi dài xuống thấp.
Dây an toàn bị anh nới lỏng. Trần Bất Khác dùng tay còn lại ấn nhẹ vào thành ghế. Âm thanh “cùm cụp” vang lên.
Sau tiếng động nhỏ, ghế da của vị trí phụ lái lập tức ngả về phía sau mà không hề báo trước.
Khước Hạ bị Trần Bất Khác đè xuống chiếc ghế da bằng phẳng.
“Em nói ngược rồi, tổng giám đốc Khước. Là anh nên cảm ơn em mới phải.”
“?”
Còn chưa kịp kinh ngạc thì cô gái đã nhướng mày, tỏ vẻ khá ngỡ ngàng: “Tại sao anh nên cảm ơn em?”
“Tất nhiên là muốn cảm ơn em vì đã bằng lòng cho anh tiếp cận, cho anh cơ hội để tìm hiểu em rồi.” Trần Bất Khác chầm chậm khuỵu gối xuống rồi chống trên ghế, ống quần của anh bị kéo căng ra tạo thành một đường cong sắc bén.
Không còn ý cười lười nhác lẫn ung dung trên đường nét tuấn tú, ẩn chứa hàm ý sâu xa dưới mái tóc trắng hơi rối. Dưới ánh sáng lờ mờ trong xe, đôi mắt của anh càng thêm sâu thẳm và trầm lắng, đồng thời chứa đựng một cảm giác áp bức khó mà trốn tránh hay thoái lui.
Ngón tay rõ nét từng khớp của anh đặt trên vành tai cô, sau đó mơn trớn làn da mịn màng ở cằm cô bằng đầu ngón tay một cách từ tốn và nhẹ nhàng, khơi dậy một cảm giác tê dại râm ran như luồng điện lướt trên da.
Tiếp đó, đôi mắt của người đàn ông trở nên tối sầm như mực. Anh đổ người xuống dưới.
“Đợi đã…”
Vào giây cuối cùng, Khước Hạ đã ngoảnh mặt đi trong thời khắc dầu sôi lửa bỏng, nhìn sang một bên với tâm trạng bối rối. Lúc này, cuối cùng cô cũng đã chật vật thoát khỏi ánh mắt giống như xiềng xích trói buộc của anh. Rốt cuộc, Khước Hạ đã có một chút không gian để thở gấp.
Cô có thể nghe thấy tiếng tim đập thình thịch không thể kiểm soát trong lồng ngực của chính mình.
Sau đó, năm giác quan mới trở lại cơ thể.
.
Trần Bất Khác thực sự dừng lại.
Hơi thở nóng bỏng như thiêu như đốt phả lên da thịt mềm mại từ bên gò má đến dưới vành tai của Khước Hạ.
Nó trêu chọc khiến lòng người cảm thấy ngưa ngứa và lo sợ.
Khước Hạ có thể cảm nhận sự áp đảo chưa từng có trên người tóc trắng. So với cảnh hôn dưới gốc cây ngày hôm đó trên phim trường, nụ hôn này còn sâu sắc hơn nhiều, tựa như chất chứa tình cảm thẳm sâu như biển cả.
Đây đã là mức độ sâu nhất của một nụ hôn rồi nhỉ? Chung quy thì không thể có một nụ hôn nào sâu hơn thế này nữa.
Cô phải kiềm chế bản năng của mình mới có thể nhẫn nhịn và không trốn chạy.
Như thể biết được suy nghĩ trong lòng Khước Hạ, Trần Bất Khác cúi xuống chiếc cổ mảnh khảnh, mong manh của cô, cười khẽ rồi hỏi bằng chất giọng trầm trầm: “Mới chỉ thế này mà em đã sợ rồi à?”
“?”
Thế này, chỉ?
Ánh mắt và cảm xúc của Trần Bất Khác đều đã biến thành dáng vẻ này rồi, thế mà anh còn nói “thế này”?
Nét mặt của Khước Hạ trở nên ngây ngốc.
Ban đầu vẫn ổn.
Nhưng sau khi nghe thấy câu này, cô thực sự muốn bỏ chạy.
Im lặng mấy giây, Khước Hạ mới chậm rãi quay đầu lại một chút: “Chúng ta hãy thương lượng một lát đi.”
“Anh không buông ra đâu.” Trần Bất Khác nói xong thì tỏ rõ uy lực của bản thân bằng cách cắn nhẹ vào vành tai của cô.
Khước Hạ: “...”
Tình thế hiện giờ và hai câu “Bây giờ em là một con cá muối nằm trên thớt của anh” cùng “Anh có thể xào nấu thành bất cứ món gì anh muốn” có gì khác nhau đâu chứ!
Thế là Khước – cá muối – Hạ càng cố gắng giũa giụa hơn: “Nơi này không thích hợp... Nhỉ?”
Trần Bất Khác: “Anh không làm gì cả.”
Khước Hạ: “...”
Ồ.
Nếu tóc trắng không vừa nói chuyện vừa đặt những nụ hôn chi chít lên cổ cô thì câu nói này vẫn còn 1% là sự thật.
Khước Hạ còn chưa nghĩ xong thì…
“… Ối!”
Cô gái hít một hơi thật sâu rồi che cổ mình, sau đó hoảng sợ xoay người lại rồi mở to đôi mắt hồ ly lườm anh.
Trần Bất Khác cau mày, dường như vẻ mặt hơi áy náy: “Anh cắn làm em đau à?”
“…”
“Anh xin lỗi.”
Trần Bất Khác nói những lời dịu dàng và mềm mỏng, giọng điệu trầm thấp như đang dỗ dành cô một cách cẩn thận, kiên nhẫn nhất. Nhưng sức lực trên tay anh lại không hề lơi lỏng chút nào. Trần Bất Khác kéo nàng hồ ly nhỏ đang nỗ lực giãy giụa về lại bên dưới cơ thể anh, khiến cô chẳng thể chống cự tìm đường sống.
Trần Bất Khác cúi người hôn nhẹ lên những ngón tay vẫn đang tự ôm cổ mình của Khước Hạ. Anh hôn từng ngón một, cho đến khi cô buộc phải thả lỏng toàn bộ sức lực.
“Sau này anh sẽ nhẹ nhàng hơn một chút.”
“...” Khước Hạ quay đầu nhìn lại: “?”
Cô nhìn vào khuôn mặt sạch sẽ và sắc nét cùng với biểu cảm hoàn toàn vô hại của tóc trắng phía trên người mình.
Mà thứ hoàn toàn đối lập với hai điểm này chính là đôi mắt giống như hai nghiên mực của Trần Bất Khác – chúng đã lật tẩy ý đồ của anh.
.
Trước đây, có lẽ Khước Hạ đã bị cận thị 10.000 độ nên mới cho rằng anh là một con mèo lớn biếng nhác và vô hại.
Một con bạch tuộc bụng chứa đầy nước đen cũng chẳng đen* bằng anh đâu!
*Trong trường hợp này, tác giả dùng từ đồng âm để ví von với sự “đen tối, xấu xa”.
Sau đó, cô thấy Trần Bất Khác khẽ nhíu mày: “Em lại mất tập trung rồi.”
“?”
Cái gì gọi là “lại” cơ chứ...
Trước khi Khước Hạ kịp nghĩ xong thì cô đã trông thấy một cái bóng đen đổ xuống rồi che lấp trước mặt mình.
Bàn tay đang quấn quanh cổ cô bị người đàn ông kéo sang một bên rồi giữ chặt, phần gáy và cổ của Khước Hạ lại cảm thấy đau nhói đến mức tê dại.
Chỉ có điều, lần này còn kéo dài hơn lần trước. Hình như Trần Bất Khác đang cố ý giày vò cô nên liên tục lặp lại “hình phạt” bằng cách hôn và cắn.
Rốt cuộc Khước Hạ không thể chịu nổi nữa nên đã lên tiếng: “Em không muốn nằm phía dưới.”
“?”
Trần Bất Khác hơi rướn người lên, rủ mắt nhìn cô.
Đôi gò má của Khước Hạ đã sớm đỏ bừng, cũng chẳng rời mắt khỏi anh: “Đổi đi. Chúng ta đổi vị trí đi. Anh đè lên người em nặng như vậy khiến em không thoải mái.”
Trần Bất Khác khẽ cười trầm thấp: “Được.”
Khước Hạ biết đã đến lúc rồi.
Anh đồng ý rất nhanh chóng, thậm chí còn vui sướng nữa. Khước Hạ bị Trần Bất Khác ghì chặt vào lồng ngực, phóng đại độ nóng của từng vị trí tiếp xúc sít sao đến mức không gì so sánh được. Rõ ràng đây chỉ là một động tác lật người đơn giản nhưng Trần Bất Khác lại hành động như thể: Cô sắp bị anh cọ sát đến thời khắc cuối cùng của ngày tận thế rồi.
Cuối cùng họ cũng đã dừng lại.
Khước Hạ hung hăng ghìm Trần Bất Khác trên chiếc ghế phụ bằng phẳng.
Cô lạnh lùng liếc nhìn anh từ trên cao.
Trần Bất Khác hơi nhướng mày: “Em giận thật rồi sao?”
Khước Hạ cười nhạt.
Ngay khi Trần Bất Khác muốn đứng dậy, anh chợt trông thấy Khước Hạ đột nhiên nhấc đầu gối lên, sau đó cô dần dần di chuyển từ trên đùi đến thắt lưng của anh từng chút một…
Khước Hạ trực tiếp ngồi lên trên cơ thể anh – người định ngồi dậy.
Trần Bất Khác nhướng mày, mí mắt giật giật.
“Khước Hạ.”
Hình như giọng nói của anh đột nhiên trầm thấp hẳn đi. Trong đáy mắt đen kịt như màu mực đậm của anh, từng đợt sóng tình đang khuấy động rồi dâng trào tới tận trời, cuối cùng tất cả đều bị đè nén dưới mặt biển.
Bàn tay đang buông thõng bên hông của Trần Bất Khác khẽ nhấc lên rồi móc lấy cổ tay của cô gái, động tác nhẹ nhàng mà khiêu khích.
Anh khẽ thì thầm: “Khước Hạ.”
“…”
Rõ ràng chỉ là một cái tên có hai chữ.
Thế mà Khước Hạ lại cảm thấy toàn thân nóng rực như bị một ngọn lửa liếm qua từ đầu tới chân. Hơi thở nóng bỏng phả vào mặt khiến khả năng suy nghĩ của cô đều bị bốc hơi như hơi nước.
Trần, Bất, Khác.
Rốt cuộc anh là mối họa gì đã đầu thai chuyển kiếp vậy hả?
Khước Hạ ảo não cúi đôi má đỏ bừng xuống thấp. Cô giả vờ hung dữ, lật tay trái rồi ấn mạnh lên bàn tay của người đàn ông đã quyến rũ mình. Sau đó, Khước Hạ cúi xuống rồi kéo cổ áo len của Trần Bất Khác để buộc anh phải hơi nâng cằm lên cao, tạo điều kiện thuận lợi cho nụ hôn trúc trắc của cô.
Trần Bất Khác cong khuỷu tay để chống xuống chiếc ghế da mềm mại. Anh nhắm hai mắt lại hòng che giấu ý cười rạng rỡ như những vì sao li ti và cảm xúc ám muội của mình.
Trần Bất Khác để mặc Khước Hạ ngồi trên thắt lưng rồi giày vò mình, chỉ cần một nụ hôn của cô thôi cũng đã đủ vỗ về anh rồi.
Có lẽ nó vẫn chưa đủ để xoa dịu Trần Bất Khác. Nhưng anh có thể nhẫn nhịn được.
Còn chuyện khi nào anh không thể kìm nén được nữa thì…
Đợi đến lúc Trần Bất Khác không thể nhẫn nhịn được nữa rồi nói sau.
Anh rủ mi xuống, nhẹ nhàng ôm lấy gò má của cô gái, sau đó dùng đầu ngón tay nhẵn nhụi hôn lên khóe mắt của cô. Trần Bất Khác càng lúc càng nuông chiều mà thuận theo sự đè ép trúc trắc, không biết cách khống chế độ mạnh yếu của Khước Hạ.
Trong một khoảnh khắc nghỉ ngơi ngắn ngủi nào đó giữa các nụ hôn triền miên, anh khẽ nhướng mi rồi lạnh lùng liếc nhìn một góc khuất bên ngoài xe.
Sau đó, Trần Bất Khác cẩn thận giữ chặt sau gáy của cô gái để che khuất đường nét khuôn mặt của Khước Hạ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...