Như một con rắn đẹp mê hồn và cực kỳ nguy hiểm, người phụ nữ mặc chiếc váy ngắn bó sát người, khoe ra những đường cong nuột nà, bám lấy người đàn ông đang bị cô ta đè trên ghế sô pha rồi di chuyển quấn quanh anh ấy, để lớp vải mỏng cọ xát vào người rồi cuối cùng đốt lên tia lửa nóng bỏng.
Cho đến khi hai chiếc khuy kim loại được cởi ra, vạt váy bị xé toạc, lộ ra xương quai xanh trắng như ngọc, như sườn núi xanh biếc, kéo đến tận chiếc cổ dài căng lên mạnh mẽ như cánh cung. Cả một mảng lớn được phơi bày dưới ánh sáng lung linh rực rỡ của chiếc đèn thuỷ tinh như mặt dây chuyền.
Giữa những ngọn núi, duy chỉ có phần yết hầu nhô cao lẫm liệt là phần gợi cảm và mê hồn nhất trong mắt cô ta.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc ánh mắt của cô ta rơi xuống, phần yết hầu đó di chuyển lên xuống nhẹ nhàng và chậm rãi. Gần ngay trong gang tấc, gần như có thể chạm luôn vào chóp mũi cô ta.
Giống như một kiểu quyến rũ.
Nhưng mí mắt Khước Hạ đột nhiên giật lên một cái, ngay lập tức cô đã thoát khỏi vai diễn rồi.
Trần Bất Khác!
Tại sao anh lại không phản kháng vậy?
Rõ ràng cảnh này phải là Nghê Bạch Tình lợi dụng lúc Minh Sóc thất thần mà đẩy anh ấy xuống ghế sô pha rồi lại đè lên anh ấy mà xé mở áo quần định hôn lên cổ anh ấy…
Nhưng cô ta bị anh ấy đẩy ra xa nên không thành công.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kết quả là Trần Bất Khác chẳng có phản ứng gì, lại càng chẳng thấy anh có ý định đẩy cô ra. Đã thế, dựa theo khoảng cách mà cô đang vịn vào anh lúc này thì chỉ thêm một chút nữa thôi là có thể hôn lên thật rồi.
Vừa nãy nhập vai thì còn không để ý, lúc này không diễn nữa rồi thì mỗi một giây đều như thể bị kéo dài vô tận. Khước Hạ dường như đang đếm một cái búng tay sáu mươi sát na* trôi qua được nói đến trong kinh Phật. Mỗi một sát na đều ép buộc cô phải ướp mình thấm đẫm trong hương thơm lạnh lẽo thấm vào xương tủy trên người người đàn ông kia, chà xát lăng trì, lại còn không thể nào mà tranh đấu được.
*Sát na: Là một từ phiên âm tiếng Phạn, chỉ thời gian xuất hiện của một ý niệm, tức là thời gian cực ngắn, chớp mắt.
Chỉ bởi vì trước mắt là cô đang đè lên anh.
Cuối cùng, trong một sát na nào đó, Khước Hạ không thể nhịn được nên đã dùng những ngón tay cứng ngắc mà đẩy đẩy mí mắt.
Hàng mi mỏng mềm mại của cô giống như quét qua yết hầu của anh. Đôi con ngươi trong veo vừa vặn lộ ra một chút hoảng sợ nhưng lại va vào một đôi mắt tối đen như mực tựa như đang cười lại tựa như đang giễu cợt.
Tóc trắng đang dựa vào tay vịn của ghế sô pha, dù bận mà vẫn thong dong nhàn nhã cụp mắt nhìn cô.
Anh không có ý muốn vùng vẫy dù chỉ là nửa chút.
Ngược lại, đôi môi mỏng lại hơi nhếch lên thành một đường cong nhỏ xen lẫn với sự lạnh lùng và châm chọc trong kịch bản nhưng tình cảm trong đôi mắt đó hoàn toàn không được viết như thế này mà rõ ràng là đùa giỡn trêu chọc lại còn có dấu vết của thứ gì đó ẩn giấu sâu hơn và chẳng có thời gian để mà phân biệt.
Như thể muốn cuốn cô vào một đầm lầy tối đen như mực lại nồng nặc sau đó nuốt chửng cô.
Khước Hạ sững người trong ánh nhìn đó.
“Cắt!”
Không biết đã là lần đếm ngược dài đằng đẵng thứ bao nhiêu, tiếng cắt nóng nảy của tổ đạo diễn bên kia cuối cùng cũng kéo Khước Hạ ra.
Như người sắp chết đuối chạm phải khúc gỗ trôi, cô kinh ngạc hít một hơi, suýt chút nữa đã ngồi bật dậy khỏi người chàng thanh niên đang tựa đầu trên sô pha.
Vốn dĩ là nên đứng thẳng dậy luôn nhưng kết quả là không phòng bị, người bị dụ dỗ mà từ đầu đến cuối đều không phản kháng trong cảnh phim - Trần Bất Khác - đột nhiên lật cổ tay đang bị cô nắm lại rồi nắm chặt lấy tay cô, cũng không dùng lực mà chỉ nhẹ nhàng lôi kéo.
Khước Hạ đứng dậy vội vàng, trọng tâm vốn dĩ đã không vững vàng nên chút lực đẩy nhẹ hều này suýt chút nữa khiến cô lại ngã vào vòng tay anh.
Cuối cùng dựa vào lực cân bằng trung tâm tuyệt vời của mình, cô đã vững vàng lại. Thân trên của cô lắc lư, vì chống đỡ để không ngã xuống mà ngồi lên đôi chân dài thon thả, gầy gò mà rắn chắc đang bị cô đè dưới thân của Trần Bất Khác.
“!”
Khước Hạ ngước mắt giận dữ.
Rơi vào đôi mắt đen láy lạnh lùng của người kia sau đó tâm tình xao động, bị hàng mi rủ xuống che khuất. Anh hờ hững, lười biếng cong môi lên nhìn cô: “Xin lỗi nhé! Tôi phản ứng hơi chậm.”
Nói xong, Trần Bất Khác nới lỏng từng ngón tay của cô ra.
“…”
Khước Hạ không có biểu cảm gì mà chỉ khẽ nheo đôi mắt hồ ly lại.
Đã không còn kịp để tranh cãi hay gỡ lại một bàn nữa rồi. Giọng nói của đạo diễn Cung Kiệt bên kia đã oang oang vang lên: “Khước Hạ! Cô bị làm sao vậy? Cuối cùng sao lại cứng đơ ra không động đậy gì thế? Cô là cái đồ đầu gỗ đấy à?”
Khước Hạ ngừng động tác nâng người dậy rồi căng thẳng đứng đó.
Không biết tại sao mà lòng cô lại cảm thấy hơi bất an.
Trên thực tế, đối với những diễn viên đóng thế có độ tồn tại thấp gần như không có như bọn cô, việc bị tức giận, bị đổ lỗi trong giới đã là điều chẳng có gì lạ rồi. Cho dù kỹ năng diễn xuất của siêu sao tóc trắng có kém đến đâu, cho dù đạo diễn Cung Kiệt có cáu kỉnh, nóng nảy, cổ hủ, lạc hậu đến đâu thì cũng không thể nào thực sự khiến Trần Bất Khác cảm thấy mất mặt trước nhiều người như thế này được.
Thế nên cô cũng không oán trách gì đạo diễn Cung.
Mà cảm xúc đang dâng lên trong lòng lại dường như… đang hướng về phía Trần Bất Khác.
Nhận thức này khiến trái tim Khước Hạ nảy lên một cái, cô cảm thấy sợ hãi.
Cô hiểu bản thân mình. Cô biết những oán trách của chính mình có ý nghĩa là gì. Cô coi việc mình đối xử tốt với người đó là điều hiển nhiên. Cô không thể chấp nhận được việc người đó phải chịu uất ức dù chỉ là nhỏ nhất. Cô đã quen với việc anh vĩnh viễn đứng cạnh bên mình...
Thậm chí, thói quen này còn có thể chậm rãi biến thành một kiểu lệ thuộc mà bản chất của loại cảm xúc này lại có nghĩa là…
Thân mật.
“…”
Khước Hạ kinh ngạc đến mức cứng đơ người ngồi đó.
Sau đó ý thức của cô được một giọng nói hơi khàn khàn lại mang theo ý cười kéo lại.
“Cô giáo Khước Hạ, em còn muốn ngồi bao lâu nữa thế?”
“?”
Khước Hạ quay đầu nhìn lại thì bắt gặp Trần Bất Khác đang ngửa người dựa vào ghế sô pha.
Thấy phản ứng chậm chạp của cô, Trần Bất Khác khẽ nhướng nhướng lông mày, tầm nhìn rõ ràng đang áp xuống phía dưới.
Cùng lúc đó, đôi chân dài mà Khước Hạ vẫn đang ngồi lên được chủ nhân khẽ nâng lên một chút.
Anh gập đôi chân dài lại giống cái ghế bập bênh anh ngồi như khi còn nhỏ rồi khẽ ước lượng cô một chút.
“…!”
Cô gái xù lông, chỉ một giây đã từ trên đôi chân đặt trên ghế sô pha của anh bật tung lên.
Màu đỏ nhạt tinh tế lặng lẽ lan ra trên đôi vai và cái cổ trắng ngần, nõn nà của cô.
Ở tổ đạo diễn bên kia, sắc mặt của người hoàn toàn bị phớt lờ là đạo diễn Cung Kiệt trông rất khó coi.
Nhưng ông ấy cũng không phát cáu ngay lập tức mà lại híp mắt lại, biểu cảm không thân thiện mà đánh giá cô gái giật mình nhảy dựng lên. Đã thế, tầm nhìn từ phía bọn họ đã hoàn toàn bị phần lưng ghế sô pha che chắn hết rồi, chỉ thấy có nửa cặp chân dài của vị ngôi sao hạng A nào đó đang ngồi ở một bên sô pha lộ ra.
Cung Kiệt kiềm chế lại. Phó đạo diễn quen biết với Trần Bất Khác cũng nhịn lại. Một vị phó đạo diễn khác lại không nhịn được mà nói: “Khước Hạ, cô bị gì thế? Đạo diễn Cung nói chuyện với cô đấy, cô không nghe thấy à?”
Phía trước ghế sô pha, Khước Hạ tỉnh táo lại.
“Thật ngại quá! Là lỗi của tôi…”
“Liên quan gì đến cô ấy?”
Một giọng nói uể oải biếng lười cắt ngang lời nói của Khước Hạ.
Lúc âm thanh quyến rũ này lay động quét qua địa điểm quay phim trống không, trên phần dựa lưng của chiếc ghế sô pha màu đen, một bàn tay mạnh mẽ lại trắng trẻo thon dài giơ lên rồi gập lại trên sô pha, điều này cũng khiến mọi người chú ý.
Người đó ấn xuống ghế sô pha rồi cong bụng ngồi dậy.
Mái tóc loà xoà rủ xuống trán, ánh sáng rực rỡ chiếu vào đôi mắt đang ngước lên.
Ngôi sao hạng A tóc trắng chống đôi chân dài của mình lên mà không có bất kỳ gánh nặng nào rồi nghiêng người về phía ghế sô pha sau đó thuận thế nằm bò lên lưng ghế.
Anh nhìn thẳng vào tổ đạo diễn với những sắc mặt khác nhau, giọng nói trầm thấp lại hơi khàn.
“Không phải là do tôi không phối hợp sao? Mọi người bắt nạt cô ấy làm cái gì cơ chứ?”
Tổ đạo diễn: “...”
Cậu cũng biết điều đấy chứ nhỉ?
Cung Kiệt nhẫn nhịn, nén cơn giận giữ lại: “Đối với cảnh quay này, cậu có chỗ nào không hiểu ư?”
“Không có.” Trần Bất Khác tùy ý xoa mái tóc rũ xuống trán, cảm giác chạm vào keo vuốt tóc khiến anh nhíu mày trong giây lát.
Anh nhướng mi lên rồi liếc nhìn những ngón tay thon dài đang xoè rộng ra với vẻ bất ngờ.
Cung Kiệt vẫn thực sự là không làm gì được anh nên chỉ nhíu nhíu mày rồi phất tay: “Vậy thì dựa theo kịch bản mà diễn, cho hai cô cậu hai phút chuẩn bị.”
“…”
Tiếng ồn ào với đề-xi-ben thấp quay trở lại trường quay.
Mặc dù không có ai bước vào khu vực quay phim nhưng chút tiếng ồn này lại lấn át nhịp tim đang đập như đánh trống khiến tinh thần đang căng thẳng của Khước Hạ hơi hơi thả lỏng ra đôi chút.
Cô cúi đầu xuống nhìn Trần Bất Khác.
Do dự một lúc, Khước Hạ vẫn nhỏ giọng mở miệng nói: “Tuy là anh bị ép phải tham gia đóng phim, người hâm mộ và người qua đường cũng đều biết chỉ là để cho vui thôi, nhưng anh… Ít nhất, anh cũng đừng quá qua loa chiếu lệ, để mặc cho người khác nắm được khuyết điểm.”
Trần Bất Khác ngừng lại mấy giây rồi lại cười đến phát nghẹn.
Người kia nằm bò trên phần dựa lưng của ghế sô pha, giọng cười khàn khàn đầy khiêu khích.
Chiếc áo sơ mi trắng trong cảnh quay trên người anh cực kỳ nổi bật. Bình thường, Trần Bất Khác hiếm khi ăn mặc theo phong cách nghiêm túc và trang trọng như vậy. Khước Hạ nhìn anh một cách kỳ quái, thậm chí còn thấy hơi tức giận bởi nụ cười trong khi đưa lưng về phía cô của anh.
“Anh cười gì chứ?” Cô nghiêm mặt lại mà hỏi.
“Em cảm thấy, vừa rồi là tôi quá qua loa, chiếu lệ, không tận tâm với nghề nên mới không đẩy em ra đúng không?” Trần Bất Khác quay mặt lại rồi nghiêng đầu dựa vào khuỷu tay đang cong lên của mình.
“Còn không phải chắc?”
“… Được rồi.”
Dường như người kia đã cười đủ rồi nên cuối cùng cũng quay người lại. Một bên chân thon dài đang gập cong của anh bị đè bẹp, anh tùy ý ngửa người ra phía sau rồi biếng nhác ngước nhìn cô từ vị trí thấp hơn.
Khước Hạ bị anh nhìn nên cảm thấy không được tự nhiên.
“Thật ra, tôi không chuyên nghiệp được như em.” Trần Bất Khác nhìn một lúc rồi đột nhiên nói ra một câu kỳ quái như vậy. Nói xong, anh lại lười biếng cụp mắt xuống, đầu lưỡi đẩy đẩy vào xương hàm trên rồi phát ra một tiếng cười trầm thấp.
“… Tôi sẽ cố hết sức vậy.”
Khước Hạ: “?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...