Ý nghĩ điên cuồng ngày xuân

Quen biết nhau từ thời học cấp hai đến giờ đã gần mười năm nhưng đây là lần đầu tiên Khước Hạ muốn diệt khẩu cô chiêu họ Tần này đến thế.
 
Tiếc là đã quá muộn rồi.
 
Tần Chỉ Vi truyền sấm* xong thì được tổ đạo diễn gọi đi chuẩn bị cho cảnh quay tiếp theo, chỉ còn lại một mình Khước Hạ đối mặt với Trần Bất Khác.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
*Truyền sấm: Là một từ lóng, ý chỉ những lời nói ra khiến người ta cảm thấy kinh ngạc hoặc ngoài dự tính.
 
Mà điều đáng hận nhất là trước khi đi, Tần Chỉ Vi còn ném cho cô một ánh mắt kiêu căng vênh váo kiểu “Xem đi, cô chết chắc rồi.”
 
Khước Hạ: “…”
 
Cô thực sự hận là mình không thể lăn ra mà chết ngắc luôn đi, như thế cũng sẽ tốt hơn là đối mặt với…
 
“Làm sao mà tôi lại không thể nhớ được nhỉ? Chúng ta bắt đầu qua lại với nhau từ khi nào thế?”
 
“…”
 
“Muốn huỷ hoại thanh danh của tôi à?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“…”
 
Thôi bỏ đi, vẫn là để tóc trắng chết đi thôi.
 
Khước Hạ mặt không biểu cảm gấp cuốn kịch bản lại rồi quay đầu sang: “Buổi tối hôm đó, là ai đột nhiên chạy đến phim trường, bất chấp ngăn cản mà leo lên tầng hai rồi khiêu khích tôi, bắt tôi nhảy xuống, cuối cùng suýt nữa thì bị người ta phát hiện ra gây náo loạn thành tin tức vậy?”
 
“Quên rồi.”
 
Trần Bất Khác nhàn nhã nghe cô nói xong rồi kết luận một câu. “Chúng ta vẫn nên nói xem nên chịu trách nhiệm thế nào với việc huỷ hoại thanh danh của tôi này đi.”
 
Khước Hạ khẽ nheo nheo đôi mắt hồ ly lại.
 
Trần Bất Khác cụp mắt xuống: “Hay là, em lại muốn quỵt nợ?”
 
“Lại là thế nào?”
 
“Buổi tối hôm tiệc khai máy, em uống rượu say nên tôi đưa em về. Việc nên làm hay việc không nên làm, em cũng đều làm hết rồi. Lẽ nào, như thế không phải là “lại” sao?”
 
“…”

 
Những hình ảnh ký ức không đúng lúc về tóc trắng ngứa mắt lại hiện ra.
 
Khước Hạ sững người.
 
Làm cái gì vậy? Lúc này lại đi nhắc lại chuyện cũ sao?
 
Khoảng thời gian trước anh không nhắc đến nên cô còn tưởng là đoạn này đã cho qua, coi như không có chuyện gì xảy ra rồi. Hoá ra là anh đang gom lại thành một lần lớn cho cô.
 
“Cho dù là tôi uống say rồi không nhớ những chuyện đã xảy ra thì anh cũng không thể nói linh tinh, vu khống cho tôi như thế được.” Khước Hạ chột dạ nhìn đi chỗ khác.
 
“Ồ, đến chỗ em chiếm ưu thế là rõ rành rành rồi còn tôi bị lợi dụng thì lại là vu khống ư?”
 
Trần Bất Khác gằn giọng cười: “Lý lẽ ở đâu ra thế, cô giáo Khước Hạ?”
 
Khước Hạ: “…”
 
Cô gái mặt không biểu cảm ngừng lại vài giây rồi đột nhiên vành tai khẽ động, sau đó cô xốc tấm thảm ra, kéo khăn quàng cổ xuống, cuộn lại cùng túi nước nóng để sưởi ấm tay thành một cục rồi đặt vào lòng người bên cạnh.
 
“Tổ đạo diễn gọi tôi rồi. Gặp lại sau nhé.”
 
Sau đó cô xoay người một cái là đi mất luôn.
 
Hồ ly nhỏ chuồn nhanh thoăn thoắt, chớp mắt một cái đã chẳng thấy đâu nữa rồi.
 
Thậm chí Trần Bất Khác còn chưa có phản ứng gì.
 
Dừng lại một lúc lâu anh mới cúi đầu nhìn mớ hỗn độn trong tay, trong đó còn có thứ đồ vật nhỏ mà tự cô làm rơi lại. Trần Bất Khác cầm thứ đó lên. Sợi dây buộc tóc màu đen được ngón tay thon dài mà mạnh mẽ của anh kéo căng ra, kéo đến trước mắt.
 
Vòng tròn dây buộc tóc tóc xuyên qua ánh nắng không hề chói chang của mặt trời mùa đông, dịch chuyển sang ngang rồi cuối cùng khoanh vòng trên bóng lưng cô gái đã chạy tít ra xa rồi mới dừng lại kia.
 
Xuyên qua vòng tròn dây buộc tóc mà nhìn cô gái ấy.
 
Mấy giây sau Trần Bất Khác đột nhiên bật cười, giọng cười trầm trầm mà vui vẻ.
 
Thì ra hồ ly nhỏ cũng sẽ bị dọa đến mức hoảng sợ mà bỏ chạy.
 

 
Khước Hạ lại quên mất là kịch bản và máy quay hôm nay bố trí dày đặc như thế nào.

 
Câu “gặp lại sau nhé” kia của cô thậm chí còn chưa đến ba mươi phút đã thực sự gặp lại rồi.
 
Lại còn bắt buộc phải đối mặt với nhau ở cự ly gần nữa chứ.
 
Là cảnh thân mật.
 
Phó đạo diễn đang nhiệt tình giải thích nội dung kịch bản cho bọn họ: “Đoạn này không có nhiều lời thoại, chủ yếu là dựa vào năng lực biểu cảm của cơ thể trước ống kính thôi. Khước Hạ, phần này yêu cầu đối với cô tương đối cao, ống kính cũng sẽ chủ yếu tập trung vào cô. Cô phải hiểu rõ là cô cần làm những gì.”
 
“…”
 
Khước Hạ im lặng.
 
Phó đạo diễn cho cô một biểu cảm khuyến khích kiểu “Nào, mau nói ra đi!”.
 
Khước Hạ rất muốn tiếp tục im lặng nhưng đạo đức nghề nghiệp yêu cầu cô không được chần chừ và làm lãng phí thời gian của người khác.
 
Thế nên cô gái căng thẳng mất mấy giây rồi nói: “Dụ dỗ anh ấy.”
 
“Phụt…”
 
Ở bên cạnh, vị ngôi sao hạng A nào đó đang dựa vào tường xem kịch đến lúc này cũng không nhịn được nữa mà cười phá lên không chút lưu tình.
 
Cái này chắc chắn là cười giễu cợt.
 
Khước Hạ: “…”
 
Mặt cô không biểu cảm cũng chẳng động đậy gì.
 
Ngược lại, phó đạo diễn lại bị giọng cười của Trần Bất Khác làm cho lúng túng: “Tổng giám đốc Khác, cậu thế này, hôm nay tâm trạng rất tốt hả?”
 
Nếu không thì làm sao mà không những nụ cười ba trăm hồi không gặp kia luôn treo trên mặt mà thậm chí đến cảnh thân mật tiêu chuẩn này cũng tình nguyện tự mình diễn chứ.
 
Xưa nay chưa từng thấy đâu.
 
“Ừm, cực kỳ tốt.” Trần Bất Khác vẫn nghiêng mặt chứ không quay đầu lại. Anh xoa xoa mái tóc xõa, trong giọng nói vẫn còn lưu lại ý cười.
 
Phó đạo diễn thăm dò hỏi: “Phương diện nào thỏa mãn thế? Chúng tôi tiếp tục bổ sung cho đủ nhé?”

 
“Không có gì.”
 
Trần Bất Khác ngừng lại vài giây, cố nhịn cười mà cụp mắt xuống: “Tôi cực kỳ thích xem có người bị giày vò thành ra cái dạng muốn chết mà không được.”
 
Phó đạo diễn: “?”
 
Bản thân cái người muốn chết mà không được ở bên cạnh, Khước Hạ: “…”
 
Cô đã nói từ lâu rồi.
 
Chắc chắn là cái tên tóc trắng này có chút biến thái mà.
 
Đúng là cái tên tóc trắng ngứa mắt mà!
 
Cần phải ghi thù đến ngày hôm nay hay sao?
 
Ham muốn hơn thua mãnh liệt bùng cháy từ chỗ thẳm sâu trong con ngươi tĩnh lặng của cô gái. Mặt không biểu cảm, cô nắm chặt lấy cuốn kịch bản rồi nhìn về phía phó đạo diễn: “Tôi sẽ chuẩn bị trong hai phút.”
 
Phó đạo diễn do dự trở lại: “Hai phút có đủ không?”
 
“Đủ.”
 
Hôm nay thì đủ.
 
Cô phải dạy cho tóc trắng một bài học rằng thế nào là một diễn viên (đóng thế) chuyên nghiệp.
 
Bối cảnh thời gian của cảnh này trong kịch bản là xảy ra ngay trước khi sự thật về về bạch nguyệt quang* độc ác của Nghê Bạch Tình bị bại lộ.
 
*Bạch nguyệt quang: Ám chỉ người mình ái mộ nhưng không được ở bên, giống như mặt trăng rất sáng, ta có thể nhìn thấy ngay trước mắt nhưng lại rất xa không thể với tới được.
 
Lúc này, nam chính Minh Sóc đã biết được bản chất thật của Nghê Bạch Tình cùng sự phản bội chân đạp hai thuyền của cô ta thông qua những người biết sự việc năm đó. Bởi thế, anh ấy hoàn toàn thờ ơ lạnh nhạt với chiêu trò quyến rũ của Nghê Bạch Tình chứ không hề lay chuyển.
 
Vào giây phút cuối cùng của cảnh này, anh ấy đã tàn nhẫn vạch trần bộ mặt thật của cô ta đồng thời xé toạc những hành vi xấu xa của cô ta.
 
Yêu cầu của đạo diễn càng rõ ràng hơn.
 
“Trong cảnh quay này, hai cô cậu một người là băng, một người là lửa. Bất kể biểu hiện của đối phương như thế nào thì ít nhất cô cậu cũng không thể bị kéo theo.”
 
Cung Kiệt nói xong thì nhìn sang phía Trần Bất Khác: “Cậu không có vấn đề gì chứ?”
 
Trong tổ đạo diễn có người nào đó pha trò: “Tổng giám đốc Khác trời sinh thuộc băng rồi, cứ đúng bản tính của mình mà diễn thôi thì có thể có vấn đề gì được cơ chứ.”
 
Cung Kiệt suy nghĩ một chút về những lời đồn đại trong giới và cả tính khí ngang ngược của ngôi sao hạng A tóc trắng này rồi nghiêm mặt gật gật đầu sau đó lại nhìn sang phía Khước Hạ.
 
Ông ấy khẽ cau mày.

 
Diễn xuất trước đây của cô gái nhỏ này trên mức khá nhưng cũng không xuất sắc lắm, tính cách thì hình như gần giống với tính cách trầm lặng hướng nội của nhân vật. Thế nên khi gặp phải một màn tương phản cực độ như thế này, ông ấy cũng không rõ là đối phương có thể nắm bắt tốt được hay không.
 
Nhưng dù sao cũng là dàn diễn viên đã được quyết định từ lâu nên với tư cách là tổng đạo diễn, ông ấy toàn phải tùy cơ ứng biến. Tổ đạo diễn trước đó nghe nói là vì phải đội nồi* cho sự việc nào đó ở bữa tiệc khai máy mà đã bị thay đổi ngay trước lúc khai máy. Lúc này mà muốn lựa chọn lại dàn diễn viên theo ý muốn của ông ấy thì cũng không thể được nữa rồi.
 
*Đội nồi: Ý chỉ phải chịu lỗi của người khác.
 
Chỉ có thể thử thôi.
 
Chuẩn bị trước khi quay, ba mươi giây cuối cùng.
 
Khước Hạ đứng trước ghế sô pha ở chính giữa máy quay rồi nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu. Tất cả những người không liên quan trong trường quay đều bị đuổi đi sạch, chỉ còn lại đối thủ duy nhất chính là đối tượng đối diễn của cô…
 
Trần Bất Khác, không đúng, là Minh Sóc.
 
Người kia đang ngồi trên ghế sô pha, một tay cầm chiếc ly ngắn, thân trên uể oải tuỳ tiện cúi về phía trước. Khuỷu tay anh ấy chống trên đầu gối. Các đốt ngón tay thon dài trắng nõn và lạnh lẽo buông thõng khiến chiếc ly thủy tinh lỏng lẻo chực rơi.
 
Rượu màu hổ phách chậm rãi đung đưa dưới lòng bàn tay anh ấy phản chiếu ánh sáng lung linh.
 
Từ khi cô ta vào phòng, anh ấy không nói chuyện cũng không hề ngước mắt lên. Mái tóc đen lưa thưa che đi lông mày và mắt. Chỉ có gò má bạnh ra mạnh mẽ và đường môi mím lại như lưỡi kiếm mỏng đè ép cho không khí cũng trở nên âm u, trầm lắng.
 
Bởi vậy, Nghê Bạch Tình không đoán được, không thể nhịn được mà chỉ có thể đánh cược một ván, cược là tình cảm của anh ấy với mình còn chưa hết.
 
“... Minh Sóc.”
 
Cô ta gọi bằng giọng trầm thấp thê lương như thể đang vắt ra một lời cầu cứu từ thẳm sâu trong trái tim mình.
 
Trước ghế sô pha, chiếc ly đang lắc lư đột ngột dừng lại.
 
Chàng thanh niên ngả ra đằng sau kéo cái lưng cong như cánh cung của mình.
 
Còn chưa đợi đôi mắt đen như mực có thể hoàn toàn thu bóng dáng của người phụ nữ vào, ánh sáng đã bị cơn gió đột ngột nổi lên đánh tan. Hương thơm nồng nàn mang theo hơi ấm mềm mại ập xuống không báo trước.
 
Chiếc ly thuỷ tinh mà Minh Sóc đang cầm rơi khỏi kẽ tay.
 
Rơi bộp xuống.
 
Ly bị rơi trên tấm thảm nhung sang trọng màu xám nhạt, rượu bị đổ ra từ từ thấm vào tấm thảm khiến một mảng ướt đẫm, màu trầm mà sẫm đậm hoa lệ.
 
“Minh… Sóc.”
 
Trong giọng nói trầm thấp thê lương của người phụ nữ mang theo một tia khát khao. Cô ta nắm nhẹ lấy cổ tay anh ấy, đốt ngón tay thon dài chậm rãi đưa lên. Theo tiếng gọi trầm thấp đó, cô ta cúi đầu rồi nhẹ nhàng hôn lên những chiếc cúc áo bằng kim loại lạnh lẽo trên vạt áo của anh ấy.
 
Hàm răng trắng bóng hơi hé ra, đầu lưỡi thấp thoáng từ giữa đôi môi đỏ mọng. Cúc áo kim loại chậm rãi được cởi ra khỏi khuy áo.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui