Ý nghĩ điên cuồng ngày xuân

Vị siêu sao hạng A tóc trắng nào đó giống như Định Hải Thần Châm*. Anh đi về phía chiếc ghế của mình rồi ngồi xuống, cụp mắt đọc kịch bản nhưng Tần Chỉ Vi và trợ lý của cô ta cứ như bị ấn nút tắt tiếng vậy không dám châm chọc Khước Hạ thêm một câu nào nữa. Diễn viên và nhân viên công tác khác đi vào cũng chỉ chào hỏi qua loa, sau đó cũng không hề nói chuyện lớn tiếng gì cả.
 
*Định Hải Thần Châm hay còn gọi là gậy Như Ý, là vũ khí được sử dụng bởi Tôn Ngộ Không trong phim “Tây Du Ký”. Hiện nay, Định Hải Thần Châm được dùng để chỉ về trụ cột của một tổ chức hay một nhóm người mà khi trụ cột này mất đi thì họ sẽ cảm thấy không an toàn, giống như là rắn mất đầu vậy.
 
Tốc độ Khước Hạ đọc lại kịch bản tăng gấp đôi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Đến khi nhà sản xuất Thành Tư Văn và Du Dương Trạch cùng nhau đi vào phòng.
 
Lúc này phần lớn người trong đoàn phim đã có mặt đông đủ, khi hai người bước vào mọi người đồng loạt ngẩng đầu lên chào nhà sản xuất, Khước Hạ cũng ngẩng đầu lên theo thói quen.
 
Sau đó, cô phải đối diện với ánh mắt của người đàn ông có gương mặt vừa béo vừa trắng đó.
 
"!"
 
Khi Du Dương Trạch nhìn thấy cô thì chỉ một giây sau vẻ mặt anh ta giống như nhìn thấy quỷ, thịt mỡ trên mặt dường như đang run rẩy: "Khước..."
 
Thành Tư Văn nhanh tay lẹ mắt đè tay Du Dương Trạch lại rồi kéo anh ta đến bên cạnh bàn: "Anh Du, chúng ta ngồi bên này."
 
"À, được." Du Dương Trạch vừa đi theo hai bước lại ngẩng đầu lên.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Có một chỗ ngồi đang bị bỏ trống ở đầu bàn dài, người đang ngồi trên chiếc ghế da bên cạnh anh ta đang đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen, đôi mắt đen láy lộ ra dưới mái tóc màu bạc.
 
Người đó liếc nhìn anh ta hai giây, sau đó đôi môi mỏng nhếch lên, tay trái giơ lên nhìn có vẻ tùy ý.
 
Giống như cách chào hỏi của Diêm Vương vậy.
 
"!"
 
Du Dương Trạch dừng lại tại chỗ, mồ hôi trên trán bắt đầu tuôn rơi.
 
Thành Tư Văn sửng sốt quay đầu lại hỏi: "Anh Du sao vậy?"
 
"Tôi, tôi... Dù sao thì tôi cũng không phải là diễn viên nên nếu tôi ngồi ở đằng kia thì không thích hợp lắm có đúng không?" Du Dương Trạch quay đầu lại một cách cứng nhắc, anh ta cố gắng nặn ra một nụ cười.
 
Thành Tư Văn đảo mắt nhìn qua, sau đó cũng nhanh chóng hiểu rõ: "Vậy anh xem, anh ngồi ở đâu mới thích hợp?"
 
Du Dương Trạch lo lắng đến mức đầu chảy đầy mồ hôi, anh ta nhìn xung quanh sau đó dừng lại ở một vị trí.
 
Anh ta nhìn cô gái duy nhất đã quay lại đọc kịch bản đang ngồi ở cuối bàn kia, khuôn mặt anh ta lộ vẻ vui mừng, cẩn thận nói: "Tôi nhớ vai diễn của cô Khước Hạ cũng rất quan trọng, sao lại để cô ấy ngồi ở dưới cuối như vậy chứ, không tiện cho buổi họp đọc kịch bản một chút nào đúng không?"
 

Thành Tư Văn nghẹn lời.
 
Nên nhớ vai trò của nữ thứ tư rất quan trọng đấy...
 
"Đúng vậy, rất quan trọng đấy, tại sao tôi lại quên mất việc này nhỉ." Thành Tư Văn mỉm cười quay đầu nói với nhân viên công tác đứng đằng sau: "Mau mời Khước Hạ đến chỗ ngồi cũ của anh Du đi."
 
Nửa phút sau.
 
Dưới ánh mắt như muốn giết người của Tần Chỉ Vi, Khước Hạ không chút biểu cảm giơ tay lên chỉ vào chiếc ghế dựa trước mặt: "Tôi ngồi ở đây à?"
 
Nhà sản xuất Thành cười hiền hòa nói: "Đúng vậy."
 
Khước Hạ đành phải cố gắng không quan tâm đến ngôi sao tóc trắng nổi tiếng và Tần Chỉ Vi đang ngồi ở hai chiếc ghế bên cạnh: "Bên này là chỗ ngồi của nam chính và nữ chính, tôi ngồi ở đây không phù hợp lắm đâu."
 
"Nhà đầu tư thông cảm cho diễn viên nên mới nhường chỗ cho cô đấy, người ta đã nhường chỗ cho cô rồi thì cô cũng không nên từ chối. Nào, mau ngồi xuống đi!"
 
"?"
 
Vị trí này là tâm điểm của cả căn phòng.
 
Thậm chí có người đảo qua đảo lại giữa cô và Trần Bất Khác bằng ánh mắt vô cùng kì lạ.
 
Khước Hạ khó mở lời từ chối khi phải đối mặt với nụ cười thân thiện của nhà sản xuất Thành.
 
…Anh không sao chứ?
 
Chỉ còn một hy vọng duy nhất thôi.
 
Khước Hạ mím môi đảo mắt rồi liếc nhìn Trần Bất Khác đang ngồi ở đầu bàn.
 
Dù sao thì tiếng nói của anh rất có trọng lượng trong đoàn phim.
 
Có lẽ dựa vào anh.
 
Soạt.
 
Tóc trắng cúi đầu xuống miễn cưỡng lật mở một trang kịch bản, mí mắt không thèm nâng lên một cái.
 
Từ khoảng cách này Khước Hạ có thể nhìn thấy khóe miệng của anh thoáng hiện lên độ cong.
 
Khước Hạ: ...Thà dựa vào một con chó còn hơn.

 
Cứ như vậy, Khước Hạ phải đối diện với ánh mắt thù địch nóng bỏng của Tần Chỉ Vi, cam chịu số phận ngồi xuống chiếc ghế trống ở bên cạnh Trần Bất Khác.
 
Buổi họp đọc kịch bản diễn ra trong khoảng hai tiếng.
 
Đạo diễn và biên kịch xem qua cốt truyện chính để sắp xếp một số cảnh quay riêng biệt, sau đó tự làm mẫu các ví dụ và cùng đọc qua lời kịch.
 
Đến khi làm xong những bước này sẽ đến mục đích chính của buổi họp đọc kịch bản này.
 
"Sửa kịch bản.”
 
Nhóm người quản lý đều được gọi vào trong phòng họp, họ ngồi ở bên ngoài bức tường gần nghệ sĩ họ quản lý, điều đó thuận tiện cho việc trao đổi và thông báo sau này.
 
Trương Khang Thịnh vào bên trong với tâm trạng thoải mái, anh ta đi đến đứng sau Trần Bất Khác. Anh ta còn chưa đứng vững thì nhìn thấy người không nên nhìn thấy đang ngồi ở vị trí ngay bên cạnh tổ tông nhà mình.
 
"Khước Hạ..." Trương Khang Thịnh cố kìm chế để không hét lên một cách đầy kinh ngạc: "Chào cô Khước."
 
Khước Hạ ngước mắt lên gật đầu với anh ta sau đó cũng quay đi luôn.
 
Trương Khang Thịnh đè lấy trái tim của mình đang sắp sửa nhảy ra ngoài lại, anh ta nhanh chóng chạy đến bên cạnh Trần Bất Khác rồi ngồi xuống hỏi: "Sếp Khác đã xảy ra chuyện gì vậy?"
 
Trần Bất Khác không ngẩng đầu lên vẫn tiếp tục lật kịch bản: "Xảy ra chuyện gì cơ."
 
"Khước Hạ. . . Khụ, tại sao cô Khước lại ngồi lên cạnh anh?"
 
"Chắc là xếp theo nhân vật nhỉ?"
 
"Nếu xếp theo nhân vật thì càng không có chuyện đó, anh là nam chính, cô Tần là nữ chính, nữ phụ thứ hai và nam phụ thứ hai cũng không ngồi ở đây. Cho nên nếu chỉ dựa vào phần diễn thì cũng không đến lượt…"
 
Trần Bất Khác gập quyển kịch bản trong tay lại.
 
Cuối cùng thì hàng lông mi dài bị che dưới mái tóc cũng nhấc lên, anh liếc nhìn người bên cạnh: "Dựa theo nhân vật chứ không phải theo phần diễn của nhân vật."
 
Trương Khang Thịnh: "Hả? Có gì khác nhau à?"
 
Ngôi sao tóc trắng nổi tiếng chỉ kịch bản về phía Tần Chỉ Vi đang ở bên phải: "Nữ chính của bộ phim."
 
"Đúng vậy."
 

Trần Bất Khác ám chỉ Khước Hạ: "Mối tình đầu của tôi."
 
Trương Khang Thịnh: "?"
 
Trần Bất Khác: "Anh nói xem mối tình đầu kiêm ánh trăng sáng quan trọng hơn hay là bạn gái hiện tại quan trọng hơn đây?"
 
Trương Khang Thịnh mù mờ, ngơ ngác mà trả lời: "Tình… đầu?"
 
"Así es."*
 
*Así es: tiếng Tây Ban Nha có nghĩa là đồng ý.
 
Trần Bất Khác búng tay một cái ‘tách’ trả lời anh ta một cách qua loa, sau đó lại tựa lưng vào ghế dựa.
 
Trương Khang Thịnh càng mờ mịt hơn: "Sao tôi lại cứ cảm thấy hơi sai sai thế nhỉ."
 
Khước Hạ: "..."
 
Đáng tiếc Trương Khang Thịnh không có thời gian để trèo ra khỏi cái hố mà tổ tông của anh ta vừa đặt ra thì tổ biên kịch và đạo diễn đã tuyên bố tiếp tục buổi họp đọc kịch bản.
 
Tranh thủ quyền lợi hoặc tránh né rủi ro là mục đích chính để các diễn viên tham gia buổi họp đọc kịch bản hôm nay. Trương Khang Thịnh nhanh chóng vứt cái vấn đề không đáng phải xoắn xuýt kia ra khỏi đầu, anh ta mở máy tính bảng lên, sau đó đưa ra từng vấn đề mà ekip trong công ty đã thảo luận xong trước đó ra.
 
"... Một điều cuối cùng."
 
Trương Khang Thịnh đóng máy tính bảng lại, anh ta uống một ngụm nước rồi cười thân thiện với biên kịch và đạo diễn: "Vì lý do cá nhân nên sếp Khác không tiện diễn cảnh hôn. Phần này có thể giao cho diễn viên đóng thế chuyên nghiệp, chúng tôi sẽ phối hợp về mặt thay đổi trang phục."
 
Tổ đạo diễn nghe thấy vậy thì nhìn nhau tỏ vẻ đầy tiếc nuối.
 
Tuy có nhiều tiếc nuối nhưng điều này không có gì là ngoài ý muốn cả, họ còn cảm thấy khá nhẹ nhõm.
 
Vì Trần Bất Khác là nghệ sĩ nổi tiếng có số lượng fan lớn, thậm chí có thể nói số lượng đó vượt qua số lượng mà bộ phận quan hệ công chúng của đoàn phim có thể khống chế được.
 
Màn ra mắt của anh vẫn còn gây chấn động đến tận bây giờ, tất nhiên cảnh hôn cũng là một mánh lới để quảng cáo mà thôi, hoạt động này có thể làm bùng nổ trên tất cả nền tảng trực tuyến. Nhưng nó cũng có thể biến thành một quả bom và quả bom đó sẵn sàng nổ tung khi có bất cứ điều gì bất thường.
 
Phương án dùng thế thân đúng là phương án an toàn nhất.
 
Biên kịch và đạo diễn trao đổi ý kiến sau đó gật đầu: "Đương nhiên, chúng tôi hiểu được điều đó. Nếu sếp Khác không thể diễn cảnh hôn thì cứ giao cho diễn viên đóng thế hoàn thành."
 
Bên này vừa nói dứt câu thì Tần Chỉ Vi cũng vừa hoàn hồn trở lại, cô ta không đợi quản lý của mình lên tiếng mà đã nhanh chóng nói: "Phần diễn cảnh hôn tôi cũng cần diễn viên đóng thế."
 
"..."
 
Trong phòng bỗng nhiên trở nên yên tĩnh.
 
Người quản lý nhìn Tần Chỉ Vi bằng ánh mắt trách cứ, sau đó mỉm cười xoa dịu đạo diễn và biên kịch.
 
Ở đầu bàn, Trần Bất Khác vẫn luôn cúi đầu thờ ơ lật xem kịch bản, ngón tay đang lật giở trang giấy chậm rãi dừng lại.
 

Khuôn mặt đẹp trai của anh nghiêng sang một bên khiến gò má hơi cứng lại, vừa ngẩng lên thì cũng thả lỏng hơn một chút.
 
Một lát sau, Trần Bất Khác cầm bút lên rồi viết nguệch ngoạc vài chữ vào chỗ trống trên kịch bản, sau đó anh đặt quyển kịch bản nghiêng sang một bên tựa như vô ý đụng phải cánh tay trắng nõn của cô gái bên cạnh.
 
Khước Hạ đang phân tâm thì cánh tay cô bị chọc một cái, cô ngước mắt lên liếc nhìn qua đó.
 
Ai sẽ diễn thay cảnh hôn của cô? 
 
"?"
 
Khước Hạ khẽ nhíu mày nhưng trên mặt vẫn gần như không có biểu cảm gì.
 
Siêu sao tóc trắng nổi tiếng này rảnh rỗi quá nên ngứa người à, mọi người xung quanh đều có thể nhìn thấy chỗ này mà anh lại giở chút trò  này chỉ để nhắc đến chuyện này sao?
 
Khước Hạ đẩy nhẹ kịch bản của người kia ra, cô rụt tay lại làm như không xảy ra chuyện gì.
 
Trần Bất Khác: "?"
 
Khước Hạ yên tâm, thoải mái cụp mắt xuống lật trang tiếp theo trong quyển kịch bản.
 
Hàng chữ đầu tiên cô còn chưa kịp đọc xong nữa thì dòng chữ màu đen đột nhiên tựa như vang lên tiếng “rào rào” nho nhỏ, sau đó chúng vặn vẹo biến thân thành những con nòng nọc tí hon.
 
Khước Hạ nhìn chằm chằm rồi thấy rõ chai nước khoáng được đến gần trong tầm mắt của cô.
 
Nhìn dọc theo bình nước hướng lên trên đó là một bàn tay có màu trắng lạnh, mạch máu màu lục gợi cảm chạy dọc từ đốt ngón tay vào đến bên trong cổ tay áo màu đen.
 
Đây chính là bàn tay và tay áo của ngôi sao hạng A tóc trắng nào đó.
 
Khước Hạ: "..."
 
Như thể sợ cô bị mù không nhìn thấy nên lần này Trần Bất Khác giơ tay cầm vào nắp chai nước và nhấc nó lên.
 
Trong nháy mắt, tất cả những tiếng nói trong phòng họp đột ngột im bặt, mọi người đều đang nhìn một cách chăm chú.
 
Khóe miệng Khước Hạ khẽ giật giật, cô cố gắng nhịn xuống cái cảm xúc muốn cầm cái chai nước kia lên rồi ném thẳng vào mặt anh: "Cảm ơn anh, anh Trần quá khách sáo quá rồi, tôi không khát đâu ạ."
 
Trần Bất Khác: "Tôi khát rồi."
 
Khước Hạ: "?"
 
Trần Bất Khác cong cong ngón tay chống lên gò má, anh nghiêng đầu nhìn qua phía cô, nói bằng giọng điệu uể oải, chậm chạp rằng: "Nắp chai chặt quá, tôi không tài nào mở được."
 
Khước Hạ: "..."
 
Khước Hạ: “?"

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui