Ở trong địa bàn của công ty truyền thông Thiên Nhạc mà lại dám làm ra hành động lôi lôi kéo kéo nghệ sĩ nhỏ thuộc công ty người ta, cho dù tạm thời không có ai nhìn thấy nhưng Trương Khang Thịnh vẫn bị hoảng sợ vì hành động “táo bạo và liều lĩnh” của tổ tông nhà mình.
Khước Hạ vẫn lạnh nhạt như vậy.
Nói đúng hơn là cô sắp trở nên vô cảm tới nơi rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trên góc áo nào đó hay ở cổ tay áo của người nọ luôn thoang thoảng mùi hương của gỗ. Ban nãy, lúc đi ngang qua cô cũng không ngửi thấy, mãi cho đến khi anh cúi thấp người xuống thì mùi hương đó mới vô tình hòa quyện vào trong hơi thở của cô.
Trong mùi hương nhẹ nhàng đó lại mang theo chút mát lạnh giống như rừng thông sau một trận tuyết rơi, tuy xa lạ nhưng lại mang đến cảm giác cực kì khoan khoái.
Hơn nữa, còn rất hợp với gương mặt đó...
Vì tham sắc đẹp mà mê muội đến nỗi quên hết mọi thứ.
Khước Hạ giật mình, nghiêng mặt đi.
Cô liếc nhìn về phía cuối hàng lang thì thấy Tiêu Triệt đã biến mất hoàn tòan ở sau khúc cua, có thể dễ dàng nhận thấy rằng anh ta không hề phát hiện ra việc nghệ sĩ nhà mình đã biến mất.
Khước Hạ yên tâm hơn một chút rồi mới xoay cổ tay, cố thoát khỏi lòng bàn tay của Trần Bất Khác.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Tỉnh rượu rồi." Cô hạ giọng xuống thật thấp: "Một ngày mà tôi vẫn chưa tỉnh thì bây giờ tôi nên ở phòng cấp cứu rồi."
"Cô cũng bị mất trí nhớ rồi đó hả?"
“… Không nhớ rõ." Khước Hạ giả ngu, ngước lên nhìn anh bằng vẻ mặt không có cảm xúc: "Ngày đó anh đưa tôi về nhà à?"
Trần Bất Khác không nói nữa.
Anh đút tay vào túi rồi dựa vào tường, híp mắt lại nhìn cô với vẻ như cười như không.
Khóe mắt của Khước Hạ hơi căng thẳng, vài giây sau cô chột dạ nhìn sang một bên: "Cảm ơn anh đã đưa tôi về nhà."
"Chỉ một câu cảm ơn thôi…" Trần Bất Khác dựa vào tường đứng thẳng người lên, cái loại cảm giác vừa lười biếng vừa áp chế người khác cũng tăng lên theo chiều cao của anh: "Là xong rồi đấy à?"
"Không phải như vậy."
Khước Hạ giơ tay sờ lên túi: "Tôi sẽ trả phí cho anh?"
Trần Bất Khác: "?"
Hai người nói chuyện bình tĩnh giống như hai người bạn thân chơi với nhau nhưng Trương Khang Thịnh đứng ở bên cạnh lại sốt ruột giống như kiến bò trên chảo nóng vậy.
Anh ta đang cố gắng tìm kiếm xem liệu có khe hở nào để xen vào hay không. Khi vừa thấy có cơ hội, anh ta ngay lập tức vội vàng cắt ngang cuộc nói chuyện giữa hai người: "Tổ tông của tôi ơi, đây là công ty truyền thông Thiên Nhạc, là công ty của người khác đấy, đầu hành lang phía bên kia có camera giám sát đấy."
Trần Bất Khác lãnh đạm, cụp mắt xuống rồi nói: "Vậy thì sao cơ chứ?"
"Nếu như bị người ta nhìn thấy thì cho dù anh không quan tâm đến thì…" Khóe miệng Trương Khang Thịnh khẽ giật giật, sau đó anh ta liếc mắt nhìn cô gái đang đứng ở phía sau ám chỉ: "Cũng sẽ gặp phải chuyện."
"..."
Trần Bất Khác hơi nhíu mày.
Không đợi bên này nói thêm bất cứ một câu nào với nhau.
Bỗng có một giọng nói tỏ vẻ nghi ngờ truyền đến từ khúc cua ở cuối hành lang, có lẽ đây là một người quản lý nào đó: "Hạ Hạ? Khước Hạ?"
"Hết chuyện của tôi rồi đúng không?"
Khước Hạ nghiêng đầu tỏ vẻ thản nhiên khi phải chống lại ánh mắt của Trần Bất Khác đang đứng ở bên cạnh.
Thấy cô gái không tim không phổi đó lại sắp chạy mất, Trần Bất Khác hơi híp mắt lại: "Bây giờ thì không có nữa rồi."
"À, vậy thì tôi đi trước đây..."
"Cứ chờ đến lúc khởi quay đi." Trần Bất Khác nghiêng người sang, anh ngáp một cái rồi cúi xuống, đưa tay xoa xoa mái tóc trắng rực rỡ, nói: "Chúng ta từ từ tính toán."
"..."
Động tác xoay người của Khước Hạ hơi khựng lại trong chớp mắt.
Sau đó, cô làm như không nghe thấy câu cuối cùng đó, cô chỉ giơ tay lên vẫy chào qua loa cho có thay cho lời chào tạm biệt rồi tiếp tục đi về phía khúc cua kia.
Ở phía sau lưng cô, Trần Bất Khác vẫn uể oải đút tay vào túi quần nhưng đôi mắt dưới mái tóc màu trắng của anh vẫn luôn nhìn theo hướng mà cô gái vừa rời đi.
Đến khi bóng lưng của cô đã biến mất hoàn toàn sau góc quanh thì ánh mắt của anh cũng không hề rời khỏi đó.
"Sếp Khác." Trương Khang Thịnh nửa đùa nửa thật kề sát lại rồi nói: "Có phải gần đây anh để ý đến Khước Hạ quá rồi hay không, người ngoài mà nhìn thấy thì thật sự hơi giống…"
Trần Bất Khác chờ một lát vẫn chưa thấy anh ta nói tiếp.
Anh lạnh nhạt quay đầu nhìn lại: "Giống cái gì cơ?"
"..."
Đôi mắt trong veo kia như chứa cả vực sâu giữa biển lớn, nụ cười trên mặt Trương Khang Thịnh chợt cứng đờ.
Anh ta yên lặng nuốt chữ “thích” sắp thốt ra khỏi miệng vào bụng rồi đổi thành câu nói đùa: "Có phải rất giống người có suy nghĩ không đứng đắn lắm phải không?"
"Đúng là tôi đang có suy nghĩ không đứng đắn."
"?" Trương Khang Thịnh trợn tròn mắt.
Trần Bất Khác cố ý để anh ta ngơ ngác thêm vài giây, đi thêm vài bước anh mới chậm rãi nối tiếp câu nói ban nãy: "Tôi tính lừa cô ấy nuôi mèo cho tôi tiếp, có được tính không?"
"...?"
Căn phòng dành cho buổi họp đọc kịch bản ở góc phía nam trên tầng này.
Khước Hạ đi vào thì mới phát hiện ra hôm nay Tần Chỉ Vi đến sớm hơn cả cô nữa.
Với cái tính nết ngày xưa của cái cô chiêu này thì đừng nói là đến đầu tiên, cô ta không đến muộn nửa tiếng đã là quý hóa lắm rồi.
Mà hôm nay cô Tần ăn mặc đẹp đẽ ngồi ngay ngắn ở đó, vừa nghe thấy tiếng mở cửa thì cô ta lập tức ngẩng đầu lên nhìn qua. Lúc cô ta thấy rõ người đến là Khước Hạ thì ánh mắt đầy chờ mong của cô ta đã biến thành vẻ tức giận.
Người có thể làm Tần Chỉ Vi nhìn bằng ánh mắt nóng bỏng như thế kia tất nhiên là tên tóc trắng tai họa kia rồi.
Khước Hạ suy nghĩ một lát rồi bước vào trong phòng.
Cũng chưa có nhiều người đến căn phòng này lắm.
Nhân viên đoàn phim đưa Khước Hạ đến vị trí ngồi của cô. Tất nhiên số ghế bên cạnh bàn có liên quan đến việc sắp xếp thứ tự tên diễn viên, Tần Chỉ Vi ngồi ở chiếc ghế gần đầu của chiếc bàn dài. Bên cạnh cô ta còn hai chiếc ghế trống, trong số đó chắc chắn chiếc ghế gần cô ta nhất để dành cho Trần Bất Khác.
Còn Khước Hạ được xếp vị trí ngược lại từ cuối lên cách Tần Chỉ Vi ba chiếc ghế.
Chắc chắn Tần Chỉ Vi đã nghe nói đến chuyện trong buổi tiệc tối hôm trước rồi nên Khước Hạ chỉ ước chỗ ngồi của mình cách “thùng thuốc nổ” này xa một chút, được ngồi ở vị trí cuối cùng như thế này thì tốt quá.
Tất nhiên là những người khác không hề cảm thấy như vậy.
Gần như ngay khi Khước Hạ vừa ngồi xuống thì Tần Chi Vi đang ngồi ở đầu bên kia đã lên tiếng cười nhạo.
"Đúng là chỉ biết quấn lấy rồi làm phiền để dựa hơi ké độ nổi tiếng, có một số người cứ nghĩ sẽ rằng chim sẻ bay lên cành cao cũng có thể biến thành phượng hoàng vàng đúng không ha?"
"..."
Khước Hạ vừa cầm kịch bản lên, bàn tay định lật trang mới bỗng khựng lại.
Cô gái quay đầu lại thờ ơ nhìn về phía vừa người vừa lên tiếng, người nói câu đó là trợ lí sinh hoạt của Tần Chỉ Vi, cô ta vừa nói câu đó vừa lộ ra vẻ mặt châm chọc.
Trên bàn vốn dĩ khá là yên tĩnh nhưng câu nói này vừa được thốt ra thì tổ hậu cần cũng đặt chai nước xuống bàn nhẹ nhàng hơn, không dám phát ra một tiếng động nào.
"Đáng tiếc thật đấy, gà rừng thì vẫn là gà rừng." Đối phương nói bằng giọng điệu cay nghiệt: "Cho dù dựa vào da mặt dày để kiếm chác thêm được cái gì đó thì cũng chỉ đắc ý được thêm vài ngày, đợi đến khi người ta hết hứng ghét bỏ rồi thì lại phải quay trở về với bộ mặt thật là một con gà rừng mà thôi, đúng chứ?"
"Được rồi cứ từ từ đã, đừng nói nữa." Tần Chỉ Vi lạnh giọng nói: "Người giỏi dụ dỗ người khác là người gian xảo nhất đấy, nếu cô ta đi nói lung tung trước mặt người khác thì người chịu thiệt sẽ là chúng ta."
"Chị Chỉ Vi chị suy nghĩ nhiều quá rồi ạ, sếp Khác chỉ đột nhiên tốt bụng giúp đỡ cô ta ai ngờ lại bị cô ta quấn lấy như vậy, cô ta có thể quấn lấy được mấy ngày cơ chứ? Chờ đến khi vào đoàn làm phim, đến lúc đó mọi người ở chung với nhau rồi thì chắc chắn sếp Khác sẽ nhận ra ai là ngọc trai ai là mắt cá, ai là trầm hương ai là củi đốt."
"..."
Các nhân viên hậu cần đều câm như hến, ai cũng căng thẳng như sợ hai bên sẽ xông vào đánh nhau vậy.
Khước Hạ càng nghe lại cảm thấy thoải mái hơn.
Cô chống một tay lên cằm, mi mắt rủ xuống, trên khuôn mặt xinh đẹp không hề có chút cảm xúc gì nhưng không hiểu sao lại có cảm giác như đang khiêu khích người ta vậy.
Trợ lý sinh hoạt liếc xéo một cái thấy vậy thì lại nhanh chóng nổi giận: "Biểu tình trên mặt cô như thế là có ý gì đây hả? Làm sao nào, chúng tôi nói không đúng à?"
Khước Hạ ngừng lại hai giây rồi "A" một tiếng, cô chậm rãi nhướng mi lên: "Theo ý cô thì cô nói xong tôi còn phải vỗ tay đấy à."
Trợ lí sinh hoạt đỏ cả mặt: "Cô giả vờ vô tội cái gì chứ! Buổi họp đọc kịch bản đã được quyết định danh sách từ lâu, trong danh sách đó không hề có tên cô! Chẳng lẽ không phải do cô đi cầu xin Trần Bất Khác cho cô đến đây à?"
"..." Khước Hạ: "?"
Nếu việc này do Trần Bất Khác làm, thì tiền xe của anh coi như không còn luôn.
Đối phương thấy Khước Hạ không nói chuyện thì cho rằng cô đang chột dạ, cô ta cười lạnh nói: "Dùng mặt cầu xin để đến được đây thì có ích lợi gì đâu chứ, chẳng phải cũng chỉ được ngồi đó xem thôi à? Làm người thì phải biết mình đang ở vị trí nào, một diễn viên đóng thế mà lại ngồi cùng bàn với người đóng vai chính, cô tự nhìn lại bản thân cô mà xem, cô cảm thấy cô xứng à?"
Khước Hạ quay đầu nhìn lại.
Cô vô cùng thẳng thắn, chân thành, bình tĩnh nói cho có lệ: "Tôi không xứng." Cô gái đặt bàn tay đang chống má xuống, thuận thế gõ từng nhịp lên trên bàn: "Nếu không thì cô đến đây ngồi thay tôi à?"
"!"
Trợ lý sinh hoạt của Tần Chỉ Vi suýt nữa thì nghiến nứt cả răng.
Trong lúc căn phòng đang chìm trong sự yên lặng thì cửa phòng lại được mở ra.
Có người ngó nghiêng nhìn rồi đi vào.
Mái tóc trắng bị chiếc mũ lưỡi trai màu đen đè xuống khiến cho nó có chút rối tung, người đó ngẩng đầu lên, bước đôi chân dài vào cửa, vừa đi anh lại lười biếng ngáp một cái.
Khi anh đi ngang qua chỗ cô gái đang ngồi ở cuối bàn, bóng dáng của anh thấp thoáng hiện lên, sau đó chậm rãi dừng lại.
Anh cởi chiếc mũ lưỡi trai ra.
"Tôi ngồi ở đâu." Trần Bất Khác nói bằng giọng điệu lười nhác, trong giọng nói cuốn hút đó lại lộ ra sự lạnh nhạt.
Nửa căn phòng trở nên yên tĩnh.
Trong giây lát, nhân viên công tác đứng gần nhất mới giật mình hoàn hồn trở lại, cuống quít giơ tay lên: "Vị trí của anh ở bên đó, mời anh đi theo tôi."
"À, cảm ơn."
Đôi mắt đen như mực dường như đang kéo theo một sợi chỉ vô hình bay đến phía sau cổ của cô gái đang ỉu xìu đọc kịch bản kia.
Trần Bất Khác dừng lại một lúc sau đó làm như không có chuyện gì xảy ra mà lướt qua sau ghế cô đang ngồi.
Cả căn phòng trở nên yên tĩnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...