Ý nghĩ điên cuồng ngày xuân

Trần Bất Khác mở mắt ra, dựa đầu lên ghế rồi hất cằm. Quả nhiên anh bắt gặp vẻ mặt âm thầm phản đối khi dùng một tay che nút bấm cửa sổ của cô gái.
 
Đáy mắt của anh hiện lên chút ý cười.
 
"Bây giờ cô có biết là mình đã say rồi hay không?" Trần Bất Khác cười hỏi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Khước Hạ mím môi, từ chối trả lời.
 
"Hóng gió sẽ chỉ càng say thêm thôi, lại còn có hại cho cơ thể." Trần Bất Khác nhổm nửa người dậy, anh kiên nhẫn tách từng ngón tay đang che lấy nút bấm cửa sổ của cô ra, cuối cùng nhẹ nhàng ấn nút, đóng cửa sổ xe lại trước biểu cảm nhíu mày ở trên mặt của cô.
 
Trần Bất Khác trở lại chỗ ngồi, lười biếng buông tay cô ra: "Được rồi, mau nói cảm ơn anh trai đi."
 
Tài xế và trợ lý giả chết: "?"
 
Khước Hạ mặc dù đã say rồi nhưng vẫn không bị anh dụ vào tròng, cô u oán nhìn cửa sổ xe rồi lại nhìn về phía kẻ đầu sỏ.
 
Nhìn chằm chằm mấy giây, Khước Hạ đột nhiên vịn vào ghế rồi nhoài người sang.
 
Trần Bất Khác vừa mỉm cười vừa ngoái đầu nhìn lại thì bỗng nhiên ngây người rara.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phản ứng theo bản năng của anh bị đè xuống.
 
Sau đó tay của Khước Hạ thuận lợi luồn vào, xoa xoa tóc anh.
 
"… Tóc trắng này." Cô gái bỗng nhiên mở to mắt: "Mềm lắm đó."
 
Trần Bất Khác ngừng lại: "?"
 
"…"
 
Trong xe nhất thời tựa như bị chết lặng.
 
Nhờ có kinh nghiệm sống và bản năng nghề nghiệp cho nên tài xế mới không lái xe lên chiếc cây bên đường.
 
Ở hàng ghế đằng sau, trợ lý cuộn tròn người lại, chỉ sợ bão tố ập tới.
 
Thế nhưng chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
 
Ngoại trừ cô gái nhỏ say rượu không những không biết rằng lúc này mình đang tung tăng nhảy nhót lên trên chiếc bàn trong tẩm điện của Diêm Vương. Thậm chí lại còn vuốt ve qua lại vài lần một cách thích thú, ngôi sao hạng A tóc trắng được "vuốt râu hổ" nào đó lại chẳng có tí phản ứng nào cả.
 
"Sờ thích không?" Trần Bần Khác hỏi cô gái đang nhoài cả nửa người sang.
 
"Thích lắm." Người trải nghiệm gật đầu đầy nghiêm túc, thể hiện sự tán thành: "Mềm như lông của Honey ấy nhưng mà trơn hơn."
 
Trần Bất Khác cười lạnh, quay người lại: "Cô đang đánh giá trải nghiệm sờ mèo đấy à?"
 
"…"
 
Mặc dù đang say rượu nhưng khi bị đôi mắt đen nhánh cười như không cười đó nhìn thì Khước Hạ vẫn cảm nhận một cách rõ ràng về một cảm giác nguy hiểm khó hiểu.
 

Cô ngừng đôi bàn tay đang phạm tội của mình lại, nuối tiếc rời khỏi đầu của siêu sao tóc trắng.
 
Cô gái quay về chỗ, ngồi ngay ngắn, ngẩng đầu ưỡn ngực.
 
Trần Bất Khác tiện tay vuốt lại mái tóc bị cô làm rối tung rối mù lên như tổ quạ, anh nhìn cô một lát rồi lạnh lùng chế giễu: "Tốt nhất là ngày mai cô đừng có quên hết đấy."
 
Khước Hạ quay đầu lại: "Bình thường tôi có uống say đâu."
 
Cô dừng lại: "Uống say rồi thì tôi sẽ chẳng nhớ gì cả."
 
Trần Bất Khác: "?"
 
Khước Hạ nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen như mực của anh không chớp mắt, chậm rãi nói tiếp: "Cho dù có làm gì đi nữa thì tôi cũng sẽ không chịu trách nhiệm đâu."
 
"?"
 
Lần này, Trần Bất Khác bị cô chọc tức đến nỗi phải bật cười.
 
Anh hạ cổ tay xuống, cười cười quay sang phía bên kia cửa sổ xe.
 
Chuyến xe đi mất gần một tiếng rưỡi.
 
Nửa đoạn trước, Khước Hạ uống say nhưng tinh thần vẫn rất phấn chấn, mắt mở to, không có ai bắt chuyện thì sẽ không mở miệng ra nói, sống lưng thẳng tắp, hoàn toàn khác hẳn với dáng vẻ hồ ly nhỏ lười biếng lúc mà cô tỉnh táo.
 
Nhưng đợi đến khi xe lái đến gần khu vực ngoại ô, không biết là đêm tối tĩnh lặng hay đã thấm rượu mà mí mắt cô dần dần cụp xuống.
 
Đây là cái vẻ có thể ngủ thiếp đi bất cứ lúc nào đây mà.
 
Chiếc xe công vụ từ từ giảm tốc độ.
 
Từ đường chính rẽ vào khu dân cư.
 
Tài xế ngồi ở hàng ghế trước và trợ lý ngồi ở hàng cuối cùng đều âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy không hiểu sao mình vẫn còn sống sót sau thảm họa.
 
Mà đúng lúc này.
 
Trần Bất Khác lười nhác xoay người lại, anh cụp mắt nhìn Khước Hạ sắp ngủ nhưng lại chưa ngủ kia, ngừng vài giây bỗng nhiên anh thì thầm nói với cô: "Đã ngủ chưa?"
 
Cô gái vẫn đang tựa trên ghế, đuôi mắt nhẹ nhàng mở ra.
 
Giọng điệu xa xăm mang theo cảm giác vừa quen thuộc lại vừa an tâm, cô cụp mắt lại: "Ừm… Chưa ngủ."
 
"Sẽ không nhớ gì thật à?"
 
"Ừ."
 
"Vậy thì chuyện mà tôi hỏi cô, cũng phải quên luôn đi nhé."
 
"Ừ."
 
Trần Bất Khác quay đầu nhìn bên về ra ngoài cửa sổ xe, anh nhìn bóng hình mờ ảo hắt lên cửa sổ xe nói: "Chuyện tối nay hôm nay cô có thể không quan tâm, cũng có thể không uống…"

 
Anh im lặng trong chốc lát rồi bình tĩnh lại: "Tại sao lại phải thể hiện làm gì?"
 
Trong xe yên tĩnh rất lâu.
 
Trần Bất Khác vốn tưởng rằng mình sẽ không nghe được câu trả lời nhưng vào giây cuối cùng khi cụp mi xuống anh lại thấy cô gái lẩm bẩm.
 
"Vì…cô ấy đáng thương quá."
 
Câu trả lời này đã mang Trần Bất Khác từ trong suy nghĩ nào đó trở về.
 
Đáy mắt anh hiện lên một màn sương mỏng, lạnh nhạt đè nén lửa giận: "Cô còn biết thương hại người khác nữa à?"
 
Vừa nói câu này xong, Trần Bất Khác ngay lập tức cảm thấy hơi hối hận.
 
Câu nói này có một ý nghĩa khác nhưng lại không có cách nào giải thích, bởi vì vốn dĩ nó cũng chẳng phải là ý nghĩa gì thân thiện, dịu dàng cho lắm.
 
Nhưng Khước Hạ lại nghe hiểu nó.
 
Cô làm tổ trên ghế, giọng nói chìm giữa mái tóc dài ngang lưng đang xõa ra, nhẹ nhàng mang theo chút ngái ngủ: "Là bởi vì tôi cảm thấy lúc mình quá đáng thương lại không có ai giúp đỡ cho nên khi thấy người khác đáng thương thì mới không kiềm lòng được…"
 
Cảm xúc nơi đáy mắt Trần Bất Khác dừng lại.
 
"Quá đáng thương là lúc nào?" Giọng anh trầm xuống: "Còn dễ bắt nạt hơn cả tối nay ư?"
 
"Là… Buổi tối ngày mà tôi quyết định bước vào giới giải trí." Cô gái ngẩng mặt lên, cô buồn ngủ cho nên híp đôi mắt hồ ly vào nhìn anh rồi đột nhiên bật cười.
 
Trần Bất Khác ngoái đầu lại nhìn: "Cười gì thế?"
 
"Tôi không cần ai giúp cả, chỉ là nghĩ…" Khước Hạ cụp mắt, giọng nói nhẹ dần: "Chỉ là nghĩ nếu như lúc ấy có một ai đó đứng bên cạnh mình thì tốt…"
 
Không cần nói cũng không cần giúp gì cả.
 
Chỉ cần đứng bên cạnh cô là được rồi.
 
Thế nhưng lại chẳng có ai cả.
 
Khi đứng trước căn nhà dột nát bị ba mình bỏ lại, khi đứng trước người mẹ bất tỉnh với những lọ thuốc vương vãi, khi đứng trước những tên đòi nợ hung hãn đập cửa nhà ầm ầm…
 
Không có một ai đứng trước hay phía sau cô gái vừa mới lớn cả.
 
Từ ngày đó trở đi cô không còn ai để dựa dẫm vào nữa.
 
Cô chỉ có một mình mà thôi.
 
Tầm mắt dần dần tối lại, Khước Hạ cảm giác mình đã cúi đầu xuống.
 
Cô dường như nhìn thấy lòng bàn tay mảnh khảnh với những vết sẹo đỏ của cô gái và tờ thông báo bị xé thành từng mảnh vương vãi khắp sàn nhà.

 
Đó là điều mà cô tiếc nuối nhất.
 
Khước Hạ cúi người định nhặt nó.
 
Rầm.
 
Cô ngã vào trong bóng đêm.
 
"…"
 
Trần Bất Khác vươn tay ra ôm cô gái đang mê man vào khuỷu tay anh.
 
Khi định thần lại, lông mày của anh giãn ra, anh vừa khó chịu vừa buồn cười nhìn khuôn mặt trắng nõn đang ngủ ở trong lòng mình: “Như này mà cũng ngủ được luôn?”
 
Tất nhiên là không có ai trả lời cả.
 
Nụ cười trên mặt Trần Bất Khác dần dần vụt tắt.
 
Dừng lại rất lâu anh mới đứng dậy, nhẹ nhàng đỡ cô trở về chỗ ngồi, sau đó ngồi xổm xuống để cô ôm lấy anh, như vậy mới không bị ngã xuống ghế.
 
Cô gái ngủ rất ngoan.
 
Cô tựa vào vai anh, mái tóc dài màu trà xõa xuống che hơn nửa gương mặt, chỉ lộ ra chiếc cằm trắng nhỏ cùng cánh môi hồng nhuận.
 
Cô thở rất khẽ.
 
Hô hấp của Trần Bất Khác cũng trở nên khẽ khàng.
 
Trong một giây nào đó anh mới đột nhiên hoàn hồn lại từ góc nghiêng của cô, ánh mắt rời đi có chút mất tự nhiên.
 
Ngôi sao hạng A tóc trắng ngồi yên được một lúc nên cố tình cử động đôi chút.
 
Cô gái dựa trên vai anh trượt xuống rồi lại được anh đỡ lại như đã lường trước. Cô hơi tỉnh lại, nhẹ nhàng lẩm bẩm một tiếng rồi lại ngủ thiếp đi.
 
"Sau này bị bắt nạt thì phải biết gọi người khác tới giúp." Trần Bất Khác cúi đầu nhìn cô: "Đã không biết ké độ nổi tiếng rồi thì chớ mà giờ đến cáo mượn oai hùm cũng không biết luôn, đó chẳng phải là sở trưởng của mấy hồ ly nhỏ các cô thường hay làm sao?"
 
"… Ối."
 
Không biết có nghe thấy không mà cô gái cứ cọ qua cọ lại trên vai anh, tìm được một góc thoải mái rồi thì rúc vào làm tổ.
 
Trần Bất Khác nhìn cô, nín thở rồi quay đi.
 
"Những cái khác thì cứ quên đi, câu này thì đừng có quên đấy."
 
"…"
 
Ở hàng ghế đằng sau.
 
Anh chàng trợ lý vô tội bịt chặt miệng mình để không bị sếp nhớ đến vì tiếng thở của mình rồi bị diệt khẩu trước khi mặt trời ngày mai ló rạng.
 
.
 
Tối hôm nay Khước Hạ ngủ rất sâu.
 
Sau đó đến buổi trưa thì bị đứa con bất hiếu của Trần Bất Khác giẫm lên mà tỉnh lại đúng giờ.
 
Có lẽ là vì không phải ngủ cho đến khi tự tỉnh mà giấc mơ chưa kịp mơ hết vẫn còn hiện lên rõ ràng trong đầu cô.
 

Khước Hạ vô cảm bế chú mèo trắng ra, cô xuống giường đổ thêm thức ăn cho mèo và nước rồi quay người đi vào nhà vệ sinh.
 
Cô gái đứng trước gương, phồng má, đánh răng với biểu cảm không chút thay đổi.
 
Lẽ nào ngôi sao hạng A tóc trắng bình dị gần gũi quá?
 
Thế nên cô mới để anh uống rượu thay mình trước mặt mọi người, ép Du Dương Trạch uống hết một cốc, lại còn đưa cô về nhà rồi bị cô vò rối mái tóc trắng…
 
Giấc mơ vô lý như vậy mà cô cũng mơ được luôn?
 
"Ọc ọc ọc…"
 
Cô gái càng vô cảm hơn, cúi đầu nhổ bọt kem đánh răng ra ngoài.
 
Chắc chắn là bị Vu Mộng Nhiễm lây cho rồi.
 
Giấc mơ hoang đường vô lý như vậy không được nghĩ nhiều, nghĩ nhiều thì sẽ bị điên mất.
 
Đánh răng rửa mặt xong, Khước Hạ ngáp ngắn ngáp dài đi ra khỏi phòng ngủ.
 
Khi đi qua phòng ăn, thân hình của cô bỗng dừng lại, sau đó cứng ngắc quay đầu nhìn về phía mặt bàn.
 
Mũ lưỡi trai màu đen.
 
Chắc là cô mang về thôi, nhỉ?
 
Thế nhưng túi thuốc kia là sao?
 
... "Đây là thuốc giải rượu, thuốc này làm giảm cảm giác nóng rát trong dạ dày, thuốc này nuôi dưỡng niêm mạc dạ dày, lúc nào dậy thì nhớ uống đấy."...
 
Hình ảnh và âm thanh ai đó tựa vào tường nhà uể oải, đưa tay che mí mắt cô bất chợt xuất hiện trong tâm trí.
 
Khước Hạ: "?!"
 
Đây là ký ức đáng sợ gì vậy?
 
Trong lúc Khước Hạ còn đang ở trong trạng thái đông đá khó mà tỉnh táo lại thì chiếc điện thoại ở bên cạnh bỗng rung lên.
 
Khước Hạ hoàn hồn rồi run lên một cách vô cớ.
 
Cô cúi đầu nhìn.
 
[Cuộc gọi nhỡ: Vu Mộng Nhiễm (18)]
 
Khước Hạ: "…"
 
Cô gái khựng lại hai giây, vươn cánh tay cứng nhắc ra cầm chiếc điện thoại lên.
 
Một giây kinh hoàng…
 
"Hạ! Cá! Muối!"
 
Đầu bên kia là một tiếng gào thét đầy kinh khủng: "Cậu nói đi! Tối hôm qua có phải là cậu đã đưa một anh trai phục vụ có giọng nói hay đến nỗi suýt thì giết chết mình về nhà để ngủ không hả?"
 
Khước Hạ: "…"
 
Khước Hạ: "???"

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui