Ý nghĩ điên cuồng ngày xuân

Từ khi ra mắt đến nay, Trần Bất Khác đã trở thành một huyền thoại ở trong cái giới này.
 
Ai ai cũng biết đến những vinh dự và vương miện dành cho anh: Ngôi sao hạng A trong giới giải trí hiện nay, hiện tượng ca sĩ thuộc đẳng cấp của giới âm nhạc, người nắm giữ nhiều kỷ lục trong giới âm nhạc nhất,…
 
Người này đã giành được vô số giải thưởng trong vòng sáu năm kể từ khi ra mắt khán giả. Anh được người ta gọi là ngôi sao hạng A nổi như cồn không ai có thể bắt chước theo dựa vào tài năng âm nhạc trời ban và phong cách âm nhạc đa dạng, chỉ cần đánh bừa một đoạn nhạc là có thể trở thành tác phẩm dự bị cho một ca khúc trữ tình đủ sức đánh bật các ca khúc ở vị trí số hai. Thế nên, anh vẫn luôn được khen là mãi mãi đứng trên đỉnh cao, khó ai sánh bằng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Vì vậy, trong sáu năm nay, anh đã làm bất cứ những gì mà mình muốn, chỉ có vẻ ngoài điển trai cùng tính cách làm màu là mãi chẳng bao giờ thay đổi.
 
Mà một trong những đặc điểm của siêu sao hạng A tóc trắng bảnh chọe chính là không bao giờ tham gia những bữa tiệc tối mang tính riêng tư.
 
Ngoài buổi hòa nhạc cá nhân và các buổi gây quỹ từ thiện ra, những lúc khác cứ mặc kệ cho fans khóc lóc, thảm thiết cũng đừng hòng nghĩ đến việc nhìn thấy anh ở bên ngoài trên một tấm áp phích nào cả.
 
Đến cả một tấm ảnh đoàn làm phim trên weibo cũng được coi là phúc lợi trời cho.
 
Từ đó trở đi, không có nhiều người được tận mắt nhìn thấy Trần Bất Khác.
 
Nhưng điều này cũng không ngăn cản họ nhìn ra lần này Trần Bất Khác đã thật sự tức giận.
 
Những người đứng xem im thin thít.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Du Dương Trạch còn sợ hơn bọn họ rất rất nhiều lần. Dù gì anh ta cũng là kẻ vô dụng nhất trong nhà, chỉ biết ỷ vào người lớn nhưng mà anh ta cũng biết được nhiều thứ hơn những người khác.
 
Ví dụ như bối cảnh thực sự của ngôi sao hàng đầu đang đứng trước mặt anh ta đáng sợ đến mức nào.
 
Gương mặt to béo như chiếc bánh màn thầu vốn đang đỏ bừng vì tức giận nay đã tiêu tan đi hết, trán của anh ta liên tục đổ mồ hôi. Anh ta biết chuyện mà mình nên làm lúc này nhất chính là nhanh chóng đứng lên nhận sai xin tha thứ, có lẽ làm thế thì khi về nhà anh ta mới không phải chịu khổ.
 
Nhưng anh ta không dám, anh ta sợ vỡ cả mật ra rồi.
 
Anh ta thở phì phò, chân nặng như đeo chì, không sao bước nổi.
 
Chút trí khôn còn sót lại của Du Dương Trạch chỉ đủ để bàn tay béo mập của anh ta run rẩy bắt lấy Thành Tư Văn: "Mau ngăn, ngăn, ngăn cậu ấy lại đi… Không được để cậu ấy uống…"
 
Thành Tư Văn bị anh ta nắm tay đến nỗi đau điếng, anh ta cũng kinh ngạc không kém.
 
Anh ta hoảng hốt là bởi vì anh ta biết nếu như đắc tội với Trần Bất Khác thì sẽ khó mà sống nổi trong cái giới giải trí này. Thế nhưng Du Dương Trạch lại có một cái cây lớn là nhà họ Du chống lưng mà, anh ta không hiểu một cậu ấm kiêu căng vô độ chỉ biết ăn chơi chờ đợi ngày chết như anh ta thì có gì mà phải hoảng sợ?
 
Nhưng Thành Tư Văn cũng chẳng còn hơi sức đâu mà hỏi.
 
Bên cạnh chiếc bàn chân cao, Trần Bất Khác đã giơ tay ra cướp lấy ly rượu trong tay cô gái.
 
Nhưng anh không cầm lên.
 
"… Đưa cho tôi đi."
 

Trần Bất Khác nhíu mày, ngón tay hơi dùng sức, siết chặt cái cốc.
 
"Không, được." Khước Hạ ngẩng đầu nhìn anh, nói tròn vành rõ chữ.
 
Cho dù đôi mắt đó vẫn trong veo như lúc đầu, con ngươi sạch sẽ phản chiếu lại bóng hình của anh, thậm chí từ trước đến nay nó cũng chưa từng rõ ràng đến như vậy… Nhưng Trần Bất Khác biết Khước Hạ đã hơi say rồi.
 
Khi cô hoàn toàn tỉnh táo sẽ không nói chuyện với anh như này.
 
Giống như là… Làm nũng nhưng mà lại chẳng có biểu cảm gì vậy.
 
Hàng lông mày nhíu chặt lại của Trần Bất Khác từ từ giãn ra.
 
"Tại sao lại không được?"
 
"Tôi uống được nhưng anh thì không." Cô gái yên lặng nói: "Sẽ gây ra chuyện lớn đó."
 
Trần Bất Khác không nói gì.
 
Anh vốn dĩ là định làm lớn chuyện, lớn đến độ Du Phó Lâm cũng không xử lý được, như thế thì Du Dương Trạch ắt sẽ phải trả một cái giá đắt vì hành động và lời nói của mình.
 
Khước Hạ không chờ anh, cô vẫn nghiêm mặt lại nói từng câu từng chữ một: "Với cả anh lật lọng rồi đấy, đã nói là không quen cơ mà."
 
"Ồ." Trần Bất Khác trả lời với giọng điệu giễu cợt: "Sau đó thì nhìn cô uống đến nỗi xuất huyết dạ dày hoặc là ngộ độc rượu à?"
 
Cô gái lắc đầu: "Không đâu." Cô chầm chậm giơ tay lên ra dấu ok, trước khi giơ lên còn đếm xem có sai hay không: "Tôi có đếm mà."
 
"…"
 
Trần Bất Khác vẫn còn đang tức giận nhưng cũng không nhịn nổi mà bật cười.
 
Bầu không khí căng như dây đàn lúc này mới dịu đi.
 
Thành Tư Văn như được sống lại, anh ta thở dài rồi nhanh chóng đi tới, lúc này anh ta đã nhìn ra được vấn đề nằm ở đâu, thế là dõng dạc nói: "Tổng giám đốc Khác, xin anh cứ yên tâm, chuyện ngày hôm nay anh Du và đoàn làm phim chắc chắn sẽ cho cô Khước Hạ một lời xin lỗi và một lời giải thích thỏa đáng."
 
Ba chữ "cô Khước Hạ" được nhấn mạnh một cách trang trọng.
 
Trần Bất Khác quay người lại lạnh lùng liếc nhìn anh ta rồi lại nhìn về thân hình béo mập ở đằng sau: "Hài lòng thỏa đáng là như thế nào, anh ta có uống được ba thùng không?"
 
Đám thịt mỡ trên mặt Du Dương Trạch run lên.
 
Anh ta khó khăn nặn ra một nụ cười còn xấu hơn cả khóc: "Tất nhiên là chỉ cần anh Trần đây… À không, chỉ cần tổng giám đốc Khác đồng ý, đồng ý bỏ qua cho."
 
Vẻ mặt Thành Tư Văn hiện lên chút kinh ngạc nhưng rất nhanh đã biến mất.
 
"Được."

 
Trần Bất Khác hờ hững trả lời, anh cầm lấy cốc của Khước Hạ.
 
Hai người ở đầu bên kia hoảng hốt giơ tay lên nhưng tiếc là không ngăn kịp.
 
Chất lỏng màu hổ phách được đổ đầy khoảng nửa ly đã bị Trần Bất Khác uống cạn trong một hơi.
 
Anh hạ cằm xuống, trong đôi mắt đen nhánh tựa như xuất hiện một làn sương lạnh, anh giơ đáy cốc về phía gương mặt trắng bệch không còn một giọt máu nào của Du Dương Trạch: "Vậy thì tôi mời tổng giám đốc Du."
 
"…!"
 
Chân Du Dương Trạch nhũn ra, suýt thì bị câu nói "mời" tổng giám đốc Du này dọa cho ngã ngồi ra đất.
 
Trần Bất Khác chẳng buồn nhìn đối phương.
 
Sau khi đặt cốc xuống anh quay về bên cạnh Khước Hạ. Ngón tay thon dài tạo ra một độ cong sắc bén nhưng lại có chút cứng ngắc dừng lại ở bên mép bàn tròn.
 
Anh dừng mấy giây, tóc trắng nhẹ nhàng gõ gõ mặt bàn như là trêu đùa hay châm chọc: "Muốn tôi cõng hay muốn tôi ôm nào?"
 
Nhưng Khước Hạ chỉ im lặng lườm anh.
 
Cô đỡ lấy mép bàn rồi ngồi trượt xuống ghế: "Tôi chẳng muốn cái nào hết." Cô đứng thẳng người dậy, vẫn còn nhớ cầm lấy chiếc túi xách chưa kịp gửi rồi đi về phía cửa phòng tiệc.
 
Mặt đất thật mềm mại.
 
Khi giẫm lên cứ như là kẹo bông gòn vậy.
 
Khước Hạ cụp mắt nghĩ.
 
May mà không đi giày cao gót đến, nếu không ngã ra đây thì nhất định sẽ bị cái tên ngôi sao hạng A tóc trắng kia cười chê cả đời mất.
 
Đi từ từ thôi nào.
 
Khước Hạ nhìn đường đi một cách nghiêm túc.
 
Cô biết mình đang đi rất chậm, biết "con đường" đằng trước mặt mình đang chia làm hai nhánh, những người chưa đi kia còn đang xì xào bàn tán nhìn cô.
 
Nhưng cô lại không biết rằng Trần Bất Khác ở đằng sau vẫn đang đi theo cô, từ từ đi qua đám đông và hơn nửa phòng tiệc được trang trí xa hoa lộng lẫy cùng cô. Tay của anh đút hờ bên mép túi, một bộ dáng nhàn tản nhưng lúc nào cũng giữ khoảng cách với cô.
 
Nhưng tất cả chỉ dừng lại ở khoảng cách đó.
 
Cuối cùng, hai người cũng đi ra khỏi phòng tiệc.
 

Những âm thanh ồn ào và những ánh nhìn đều đã bị đóng lại đằng sau hai cánh cửa.
 
Vầng trăng to tròn lặng lẽ đậu trên cành cây ngoài cửa sổ ở cuối hành lang, lặng lẽ ngắm nhìn bên dưới.
 
Cô gái từ từ khép lại đôi chân trắng trẻo dưới chiếc váy bèo nhún màu đen.
 
"Cảm ơn anh."
 
Cô cụp mắt, giọng nói trầm lặng đến nỗi trống rỗng.
 
Trần Bất Khác dường như không nghe thấy, anh lười biếng nói: "Đi tiếp đi, đừng có dừng lại."
 
Khước Hạ nghe lời tiếp tục đi về đằng trước, chỉ quay mặt lại hỏi: "Tại sao?"
 
"Sợ cô dừng lại thì ngã ra đấy rồi tôi lại phải cõng cô lên lầu." Trần Bất Khác hờ hững nói xong thì nhíu mày lại, anh quay người: "Tại sao cô lại nói chuyện bằng cái giọng học thuộc đấy?"
 
"… Giọng học thuộc là cái gì?" Khước Hạ hỏi.
 
"Thì là cái kiểu nói chuyện tròn vành rõ chữ như cô đang nói bây giờ đó."
 
Sau một hồi im lặng, cô gái ngoảnh mặt đi: "Nói thế thì trông tôi sẽ rất tỉnh táo."
 
Trần Bất Khác ngây ra, sau khi hoàn hồn thì anh lại bật cười: "Thế bây giờ cô say rồi đúng không?"
 
"Chưa đâu." Khước Hạ im lặng một lúc: "Nhưng mà sắp say rồi."
 
Trần Bất Khác không khỏi bật cười: "Sau khi uống say thì cũng thật thà phết đấy nhỉ?"
 
"Lúc tỉnh táo cũng rất thật thà mà." Cô gái quay người lại, nghiêm túc không chút biểu cảm mà sửa lại: "Đều rất thật thà đấy."
 
Trần Bất Khác lẩm bẩm: "Rõ ràng cô là một con hồ ly nhỏ, vờ vịt cái gì chứ."
 
"Tôi đâu có vờ vịt."
 
"Chậc."
 
"…" Khước Hạ bạnh mặt ra.
 
Trương Khang Thịnh là người quản lý của Trần Bất Khác, tính tình cũng bình thường nhưng khi làm việc thì khả năng ứng biến và giải quyết hậu quả chắc chắn là thuộc hàng đầu trong giới người quản lý của giới giải trí. Bên này Trần Bất Khác vừa ra ngoài chưa đến mười phút, anh ta đã sai người sắp xếp tuyến đường cho họ chỉ cần xuống tầng là ngay lập tức có thể lên xe đi luôn rồi.
 
Mấy phút sau, ở bãi đỗ xe dưới lầu, Trần Bất Khác đỡ một cô gái đội mũ lưỡi trai đi vào trong xe.
 
Trương Khang Thịnh quay về "an ủi" đoàn làm phim thế nên trong xe bảo mẫu chỉ có trợ lý và lái xe.
 
Trợ lý đã được Trương Khang Thịnh thông báo trước nên cũng nắm được tình hình đại khái. Nhưng khi cậu ta nhìn thấy trên đầu cô gái đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen, trên người còn khoác chiếc áo gió quen thuộc, còn cái người vai rộng eo hẹp có mái tóc trắng chói mắt thì lại đứng đằng sau kia, cậu ta bỗng ngây người ra ở chỗ ngồi...
 
Hình như sếp của cậu ta không phân biệt được ai mới là cái người dễ bị chụp trộm nhất và rất cần được "bảo vệ".
 
Sau khi Khước Hạ lên xe thì bình tĩnh chào những người lạ mặt.
 
Đối phương ngơ ngác nhìn cô, cô cũng không để bụng, rất tự giác mà trèo ra phía đằng sau. 
 
Còn chưa kịp trèo ra thì áo khoác gió trên người đã bị người đằng sau túm lấy cổ áo.

 
Cô bị buộc phải dừng lại, quay đầu nhìn.
 
"Ngồi đây." Trần Bất Khác kéo cô gái ngồi vào vị trí của mình mà chẳng tốn chút sức lực nào cả.
 
"… Ồ."
 
Trần Bất Khác nheo mắt lại, nhẹ nhàng liếc nhìn trợ lý nhà mình.
 
Trợ lý: "Tổng giám đốc Khác?"
 
Trần Bất Khác hơi hất cầm, ra hiệu về phía đằng sau.
 
Trợ lý: "?"
 
"…"
 
Sau khi suy nghĩ một chút về việc đổi trợ lý mới hay là thay cho trợ lý nhà mình một cái đầu mới thì Trần Bất Khác mới lạnh lùng nói: "Hay là cậu ngồi cùng cô ấy đi, tôi ra đằng sau ngồi?"
 
"À à à à!"
 
Trợ lý hoảng hốt, lồm cồm bò dậy rồi di chuyển khỏi hai ghế ở hàng giữa ra hàng ghế sau.
 
Trần Bất Khác cúi người lên xe, ngồi vào ghế đơn bên cạnh Khước Hạ.
 
Lúc này chiếc xe công vụ màu đen mới di chuyển.
 
Bóng của những hàng cây ven đường tụt lại ở phía sau, còn chưa kịp nhìn kĩ đã chìm vào màn đêm.
 
Nhưng cho dù có là vậy thì cô gái ngồi bên trong cửa xe ô tô vẫn yên lặng nghiêm túc ngoảnh mặt nhìn ra bên ngoài, cô không nói gì cả, cứ như là đã ngủ thiếp đi.
 
Không biết đã bao lâu rồi.
 
Ở dưới chiếc áo gió màu đen, một bàn tay thon nhỏ từ từ thò ra chạm vào cửa xe. Sau đó, cô dùng sức ấn một cái nút nào đó, cửa sổ xe bắt đầu nhanh chóng hạ xuống.
 
Cùng lúc đó.
 
Siêu sao hạng A tóc trắng đang nhắm mắt nghỉ ngơi bỗng nhướng đôi lông mày lên: "Đóng vào đi."
 
"…"
 
Cô gái dừng lại.
 
Vài giây sau, cô quay người lại, chẳng có biểu cảm cũng chẳng có thái độ gì nhưng ánh mắt nhìn Trần Bất Khác lại tràn ngập sự ấm ức: "Nóng lắm."
 
"Nóng cũng không được mở."
 
"…"
 
"?"

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui