Không cần phải đi thăm dò hay suy đoán gì cô cũng biết chỗ rượu này là do bên phía nhà sản xuất đã dặn dò với khách sạn trước. Chỗ này vừa đủ để cô uống đến mức làm ra vài chuyện bẽ mặt để xả giận lên Du Dương Trạch, lại vừa không đến nỗi làm ra chuyện gì liên quan đến mạng người.
Khước Hạ im lặng suy nghĩ, cô đi đến bên cạnh chiếc bàn chân cao rồi dừng lại.
Cô tiện tay cầm bừa một chai rượu lên đặt ở trong lòng bàn tay, chậm rãi xoay một vòng. Chất rượu trong suốt như pha lê tạo thành những bong bóng nước rồi lặng lẽ nổi lên trên bề mặt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chữ viết tay Tiếng Anh trên nhãn chai hiện lên trước mắt, Khước Hạ im lặng đọc nó.
"Vờ vịt cái gì, cô có đọc hiểu không?"
Du Dương Trạch cười lạnh thành tiếng.
Trong lúc đợi nhân viên phục vụ lấy rượu đến, cơn tức giận của anh ta đã nguôi đi đôi chút.
Sau khi cơn giận đến nỗi đỏ cả mắt qua đi, anh ta lại đánh giá cô gái nhỏ mặc váy đen với đôi chân trắng ngần đang đứng trước mặt mình. Cơn giận lắng xuống cũng là lúc anh ta lại có thêm một cảm xúc không hề mang chút ý tốt nào.
Trông rất xinh xắn, eo nhỏ chân dài, tính cách cũng khá thú vị.
Không quan tâm đến việc thể diện còn hay mất, so với cô gái trước thì anh ta thích kiểu người khác biệt này hơn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Du Dương Trạch vừa đánh giá Khước Hạ, anh ta muốn xem cô có chút sợ hãi nào không, vừa mở miệng uy hiếp: "Bây giờ biết sợ rồi à? Thế này đi, nể tình nhà sản xuất của mấy người đã nói tốt thì tôi có thể tha cho cô lần này."
"?"
Động tác xoay chai rượu của Khước Hạ dừng lại, cô quay đầu nhìn qua.
Không có chút sợ hãi hay hoảng hốt nào mà Du Dương Trạch muốn thấy, đôi mắt của cô gái vẫn không có chút gợn sóng nào. Thậm chí dường như đến lúc này cô vẫn bình tĩnh và thờ ơ… Vì thế cô sẵn sàng nghe cách hòa giải của anh ta mà không có bất cứ cảm xúc nào xen vào.
Du Dương Trạch bất giác thấy sợ hãi, hắn cứng miệng mà nói: "Cô không cần uống hết đâu, tự phạt ba ly rồi tới tìm tôi xin lỗi một cách đàng hoàng là được."
"Đàng hoàng á?"
Trong đôi mắt trống rỗng của cô gái bỗng xuất hiện ý cười, vừa tinh ranh lại vừa hấp dẫn: "Thế nào mới gọi là đàng hoàng, là ở phòng khách sạn tầng trên đấy à?"
"!"
Ngọn lửa vừa được Du Dương Trạch đè nén xuống, một lần nữa lại bùng lên dữ dội.
Vẫn là cảm xúc đó, thẹn quá hóa giận… Bởi vì bị vạch trần không sót một thứ gì.
Biểu cảm trên mặt Khước Hạ biến mất, cô không cho anh ta thời gian để bình tĩnh, cô nhấc chai rượu ngoại trong tay lên: "Một thùng bốn chai, chỉ cần tôi uống thì chuyện tối nay coi như tính toán xong, liệu anh Du có nói lời giữ lời hay không đây?"
Du Dương Trạch bị cô chọc tức đến nghiến răng nghiến lợi, nói: "Cô đúng là không sợ chết nhỉ, cô uống đi! Tôi đã nói thì chắc chắn sẽ giữ lời!"
"Được thôi."
Khước Hạ đồng ý, sau đó thì giống như thuận miệng mà thì thầm: "Tin tức trong giới giải trí này truyền đi nhanh lắm đấy, nếu như anh Du đây nuốt lời thì lợi bất cập hại lắm, sẽ trở thành trò cười cho coi."
Sắc mặt Du Dương Trạch thay đổi, anh ta nghiến răng nghiến lợi: "Cô được lắm, nói khích tôi à?" Anh ta hít sâu vài hơi rồi thở ra, cười lạnh: "Không sao, tôi xem cô có uống nổi không, không được bỏ sót dù chỉ là một chút ở đáy chai đâu. Chỉ cần cô uống hết thì tôi sẽ coi như cô đã được dạy dỗ đủ mà tha thứ cho cô lần này."
Khước Hạ gật đầu, cô quay người lại giơ tay về phía nhân viên phục vụ bên cạnh: "Mang cốc lại đây."
Nhân viên phục vụ ngơ ngác: "Cốc… Cốc gì ạ?"
"?"
Khước Hạ ngước mắt nhìn lên: "Rượu mạnh như này, anh nghĩ là tôi sẽ uống cả bình à? Trông tôi có ngốc thế không?"
"…"
Nhân viên phục vụ bị câu nói của cô gái xinh đẹp này làm cho cứng họng, lúc anh ta hoàn hồn lại thì vội vàng xua tay rồi nhanh chóng đi lấy cốc.
Khước Hạ cũng không đợi ngắt lời, tầm mắt cô nhìn về phía Du Dương Trạch: "Anh Du không ngại đúng không?"
Du Dương Trạch vừa tức vừa hận: "Cô dùng thìa hay muôi cũng chẳng có vấn đề gì cả, tối nay có bốn chai, tôi nhìn cô uống cho bằng sạch."
"…"
Ọc ọc ọc.
Chất lỏng màu hổ phách được rót đầy nửa ly thủy tinh, ở phía trên còn có một cục đá lớn nổi lên.
Cách đó không xa, biểu cảm nhìn về phía bên này của nhà sản xuất Thành Tư Văn dường như có thể dùng từ cực kì đặc sắc để mà hình dung.
Những người khác trong đoàn làm phim cũng tương tự như vậy.
Nhất là khi tận mắt chứng kiến Khước Hạ thả đá vào, bọn họ dường như đều đang nghi ngờ bộ não và trí nhớ của mình: Rốt cuộc cô gái này đến đây để nhận sai, xin lỗi rồi chịu phạt, hay là đến để uống rượu ngoại miễn phí vậy?
Nhưng khi họ nhìn thấy một hàng dài rượu ngoại mà theo lý thuyết đủ để hạ gục bốn người đàn ông trưởng thành thì họ mới quay lại với hiện thực…
Bốn chai này, cho dù có uống từ từ thì cũng không có vấn đề gì.
Kim đồng hồ chậm rãi xoay chuyển.
Một cốc, hai cốc, ba cốc.
Một chai, hai chai, ba chai…
Bên ngoài phòng tiệc còn lại.
"Chai… Chai thứ ba rồi?" Trương Khang Thịnh đờ đẫn quay lại: "Chỗ rượu đó thật sự là không có pha nước đúng không?"
"…"
"Không đúng, cho dù hòa nửa chai nước thì người bình thường cũng không uống nổi ba phần nửa chai đấy đâu." Trương Khang Thịnh thì thầm: "Dạ dày cô này làm bằng sắt à, sao có thể chịu giỏi thế nhỉ?"
"…"
Mãi mà không nghe thấy ai đó trả lời một chữ nào.
Đột nhiên Trương Khang Thịnh tỉnh táo lại, anh ta cẩn thận quay đầu lại liếc nhìn vẻ mặt của người đằng sau.
Vẻ lười biếng ban đầu lúc này đã biến mất một nửa.
Tâm trạng bỡn cợt muốn nán lại hóng hớt trước đó đã biến mất theo những ly rượu ngoại từ lâu, gò má sắc sảo sau lớp trang điểm đậm giờ đang căng ra, gần như sắp muốn chặt đôi người ta.
Thế là bắt đầu từ ly rượu thứ nhất cho đến bây giờ, bất cứ ai có ý định tới làm quen bắt chuyện, thậm chí còn không cần anh ta ra tay thì tất cả đều bị ánh mắt lạnh lùng của Trần Bất Khác dọa sợ mà bỏ chạy.
Hiệu ứng dọn dẹp hiện trường tốt thật đấy.
Trương Khang Thịnh ngẫm nghĩ rồi mở miệng nói: "Hay là… Tôi ra khuyên họ nhé?"
"Không cần đâu." Giọng nói trầm thấp của Trần Bất Khác mang theo ý lạnh lẽo.
"Không cần thật à? Nhưng cách uống này cho dù Khước Hạ có thể chịu được đến cuối thì e là cũng…"
"Là cô ấy muốn phủi sạch quan hệ với tôi mà." Trần Bất Khác lạnh nhạt cụp mắt, "Tại sao tôi phải quan tâm chứ?"
Trương Khang Thịnh bị ánh mắt lạnh lẽo kia khiến cho cả người giống như bị đông cứng lại: "Cô Khước nói thế thật à?"
Trần Bất Khác phớt lờ anh ta, đôi mắt đen lạnh lùng nhìn ra chỗ khác.
"Đây cũng là cái giá mà cô ấy chọn. Nếu như cô ấy muốn làm đến nước này vì một người không liên quan thì cứ tự mình gánh chịu hậu quả."
Trương Khang Thịnh do dự mà lẩm bẩm: "Trông phản ứng của anh cũng không giống là không định quan tâm mà."
Trần Bất Khác dường như không nghe thấy, lạnh lùng đứng thẳng người: "Đi thôi."
"Hả? Không xem nữa à?"
"Không xem nổi nữa." Giọng nói của Trần Bất khác vì nôn nóng mà dường như đã khàn đi, nói rồi đi ra ngoài.
"…"
Khi chai thứ ba đã thấy đáy, một nửa số người trong phòng tiệc đã bỏ đi.
Những người còn lại vẫn là Du Dương Trạch vừa mới tỉnh táo lại và những người bị bắt ở lại. Anh ta nhất định phải khiến con nhóc không biết sống chết này bẽ mặt một lần, phải khiến nó bẽ mặt đến nỗi sau này không có anh ta trừng trị thì không còn cách nào mà sống tiếp trong giới giải trí này nữa!
Du Dương Trạch tức tới nỗi không phát hiện ra rằng, trong lòng anh ta nghiễm nhiên đã nhận định Khước Hạ có thể hoàn thành vụ cá cược bốn chai rượu ngoại này rồi.
Trên thực tế, những người khác cũng có cùng nhận định như thế đang chìm trong sự khiếp sợ đến chết lặng.
Dù sao thì đến hết chai thứ ba rồi mà cô gái vẫn còn ngồi yên đó.
Nhưng thật ra cũng không ổn lắm.
Khước Hạ hơi nhíu mày, cô giơ tay lên nắm lại thành quyền, nhẹ nhàng xoa dạ dày.
Không còn phải vất vả rèn luyện như lúc mới vào giới nên tửu lượng cũng thụt lùi đi kha khá. Lúc này cô nhìn mấy chiếc chai rỗng trước mặt mình có hơi choáng.
Dạ dày đau âm ỉ khiến cô phải nghiêm túc huy động chút lý trí còn sót lại, suy nghĩ xem có nên sắp xếp trước lộ trình mà chút nữa sẽ rời đi hay không.
Trước khi đoàn làm phim bấm máy còn có thời gian một hai tuần, chắc là đủ để cô hồi phục rồi.
"Chai… Chai cuối cùng."
Nhân viên phục vụ run rẩy nói.
Chai rượu đã mở nắp được anh ta cầm lên, vừa định đổ vào miệng chiếc cốc được bàn tay thon dài của cô gái cầm thì nghe thấy Du Dương Trạch tức tối nói: "Để cho cô ta tự rót!"
"Vâng, vâng." Nhân viên phục vụ nhanh chóng buông tay ra, đồng tình nhìn về phía cô gái rồi lui ra ngoài.
Bên cạnh, Hà Khương và nhà sản xuất Thành Tư Văn vẫn ở lại chưa rời đi nhìn nhau.
Thành Tư Văn lắc đầu, làm động tác gọi điện thoại ở bên tai: "Mau đi gọi xe đi."
Hà Khương gật đầu, cầm điện thoại lên quay người rời đi.
Tất cả những cảnh này đều không được Khước Hạ nhìn thấy.
Cô uể oải dựa vào trước bàn tròn, đôi mắt màu nâu trống rỗng, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve thân chai lạnh lẽo.
Lần trước uống nhiều như này chắc là ngày cô đưa mẹ vào bệnh viện tâm thần.
Đã bao lâu rồi nhỉ, cô cũng quên mất rồi.
Cô gái cụp mắt.
Dưới ánh đèn, cổ tay trắng nõn nhấc lên, đầu ngón tay hơi dùng sức, chai cuối cùng vừa chuẩn bị được nhấc lên.
"Rầm!"
Thân chai bị một bàn tay mạnh mẽ giữ lại.
Mặt bàn bị đập xuống đến nỗi rung lên.
Đám đông ngớ cả người, đồng loạt nhìn về bóng lưng thẳng tắp đứng bên cạnh bàn.
Quần dài thể thao màu đen, áo gió màu đen, góc nghiêng lạnh lùng điển trai cùng mái tóc được nhuộm trắng trong hết sức rực rỡ.
Còn có một đôi mắt thâm trầm ở bên dưới mái tóc.
Thành Tư Văn ngây ra, hoảng hốt đi lên phía trước: "Tổng giám đốc Khác… Sao cậu… Cậu lại tới đây?"
Trần Bất Khác không thèm nhìn xung quanh, xương gò má khẽ nhúc nhích.
Đối diện với đôi mắt mông lung của cô gái, anh khựng lại vài giây, hàng mi dài cụp xuống, cố gắng kìm nén sự cáu kỉnh của mình lại.
"Chai cuối cùng."
Anh quay đầu lại, ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao nhìn Du Dương Trạch: "… Tôi uống thay cô ấy."
Du Dương Trạch cứng đờ người ngay tại chỗ, cảm giác hoảng hốt nào đó xuất hiện khiến anh ta đổ môi lạnh đầy lưng.
Thành Tư Văn cũng vậy nhưng anh ta không nghĩ nhiều được đến vậy. Anh ta vội vã nhào tới cầm lấy chai rượu "quả bom hẹn giờ" đó: "Làm thế sao được ạ? Không thể được, không thể được, chỉ còn mỗi một chai này thôi, anh Du chắc chắn không để bụng đâu…"
"Nhưng tôi thì để bụng đấy."
Trần Bất Khác liếc nhìn anh ta, nhẹ nhàng nở nụ cười lạnh lẽo: "Uống xong chai rượu này thì hãy để nhà họ Du nghĩ cho kĩ xem…"
"Muốn tôi trả cho họ như nào."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...